Edit: Phạmnhi
Kiều Hồng Diệp trợn to hai mắt, không ngờ Cảnh Vân Chiêu sẽ như vậy đáp lại.
Cảnh Vân Chiêu cũng không quan tâm, vẻ mặt nhìn cô ta giống như gặp được vật bẩn, chán ghét nói: "Kiều Hồng Diệp cô đừng quên, ban đầu tôi còn tìm phương thuốc để cứu bà ấy, ngay cả bác sĩ trong bệnh viện cũng xác định có thể mang người cứu trở về, nhưng Kiều Uý Dân nhất định không chịu dùng, cô là con gái ruột cũng không chịu, nếu tôi là bà ấy, cho dù là chết đi nữa cũng sẽ đuổi theo hai cha con cô, xem các ngươi càng qua ngày càng thê thảm hơn mới an tâm." Cảnh Vân Chiêu cố ý hù dọa nói.
Nuôi ra một đôi trai gái như vậy, có thể nhắm mắt sao?
Kiều Hồng Diệp sắc mặt trắng nhợt: "Em chỉ sợ phương thuốc của chị không có tác dụng sẽ làm cho mẹ ra đi khổ sở hơn!"
Cảnh Vân Chiêu bĩu môi, so với khổ sở, cô cảm thấy Diệp Cầm lúc ấy nên hẳn càng muốn sống, dù sao bà ấy mới hơn ba mươi tuổi, so với người bình thường, còn chưa trải qua một nửa đời người!
Hơn nữa Kiều Hồng Diệp nói thật dễ nghe, nhưng trên thực tế đúng là cảm thấy Diệp Cầm trận này sinh bệnh quá lâu, làm tiêu hao hết lòng cảm ơn trong lòng mà thôi.
Nói Kiều Hồng Diệp không hiếu thuận Diệp Cầm đó là không thể nào, nhưng Diệp Cầm bị tâm bệnh đuổi theo, cả ngày tinh thần không được, cần cô ta dỗ dành tận hiếu thậm chí càng cần tiền của nhà họ Kiều, thời điểm vừa mới bắt đầu Kiều Hồng Diệp có thể nhẫn nhịn, nhưng lâu thì sao đây? Trong lòng khó tránh khỏi muốn thoát đi gánh nặng yếu đuối đó?
Cảnh Vân Chiêu không muốn tiếp tục cải nhau với cô ta, loại người như thế, nói không thông, tam quan không giống nhau một tần thượng.
"Cô thích đặt mình ở đạo đức cao tôi không phản đối, nhưng chó ngoan không cản đường." Cảnh Vân Chiêu đưa tay đón một chiếc xe.
Kiều Hồng Diệp phồng miệng lên tiếp tục chặn ở trước mặt cô, nhưng vừa mới tiến bước, liền bị Cảnh Vân Chiêu đạp một cước lăn sang bên cạnh, cả người trên mặt đất lăn mấy vòng.
"Đừng xem tôi như quả hồng mềm dễ bóp, ngứa mắt của tôi, đánh cô một cước nhẹ đấy!" Cảnh Vân Chiêu mắt nhìn xuống cô ta, liếc mắt một cái, nói xong trực tiếp lên xe, đi mất.
Kiều Hồng Diệp cắn răng, trong lòng không cam lòng, sau khi suy nghĩ một chút nhếch nhác bò dậy, cũng vội vàng gọi xe theo sau.
Ngược lại cô ta phải xem một chút, trời sắp tối, Cảnh Vân Chiêu muốn đi đâu!
Cảnh Vân Chiêu vừa lên xe, bác tài liền quăng tới một ánh mắt rất kinh ngạc, hiển nhiên bị một cước nhanh lẹ vừa rồi của cô dọa sợ.
Chỉ là Cảnh Vân Chiêu cũng không rãnh rỗi cùng bác tài tán gẫu, không có qua hai phút, liền nhận được điện thoại của Hoa Tặc.
"Anh em tôi phái đi theo Kiều Hồng Diệp nói cô ta đón chiếc xe đi theo chị gái mình, cụ thể đi nơi nào còn không biết, nhìn là biết không đánh chủ ý gì tốt."
Hoa Tặc cũng không biết Cảnh Vân Chiêu chính là "Nam sinh" giao dịch với hắn, lúc này còn đang kinh ngạc thán phục uy lực của người chị gái Kiều Hồng Diệp.
Cảnh Vân Chiêu nhìn một chút kính chiếu hậu, quả nhiên, phía sau có một chiếc xe taxi theo sau thật chặt, đoán chừng người bên trong không thể nghi ngờ chính là Kiều Hồng Diệp .
Nhỏ giọng, Cảnh Vân Chiêu nói: "Anh em của anh cũng ở phía sau đi theo chứ?"
Cô đã trả 10 vạn đồng tiền, không có đạo lý chút tiền xăng xe này cũng không bỏ ra được.
"Không sai." Hoa Tặc có chút hài lòng, anh em của hắn thế nhưng có đạo nghĩa nhất huyện Hoa Ninh này, đã phụ trách rồi, đi theo một con nhóc mà thôi, không thể nào mất dấu được.
Cảnh Vân Chiêu khóe miệng nhếch lên: "Vậy thì tốt, quay đầu làm cô ta dừng lại, nghĩ biện pháp đưa cô ta đi xa xa, dung mạo của cô ta mập như vậy, cũng nên rèn luyện thân thể một chút."
Có tài xế ở đây, cô không có biện pháp nói quá rõ ràng.
Nhưng Hoa Tặc là ai? Chuyện xấu làm không ít, lời này còn có thể nghe không hiểu?