Edit: Phạmnhi
Bây giờ hai người phát hiện Kiều Hồng Diệp không phải là dáng vẻ trong tưởng tượng, lúc này đối với Cảnh Vân Chiêu tâm trạng cũng có chút phức tạp.
Trước kia trong lòng bọn họ Cảnh Vân Chiêu không phải người tốt, nói xấu cô ấy cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ, nhưng bây giờ lại không nhịn được chột dạ .
Cùng lúc đó còn có 2-3 bạn học nữ khác cũng nhìn thấy hình của Kiều Hồng Diệp.
So với Trương Hào và Đổng Nghị, họ cảm thấy đau lòng cũng không nhiều, ngược lại cảm thấy mình bị lừa dối.
Làm nữ sinh, thích Kiều Hồng Diệp cũng chỉ là coi trọng cô ta lương thiện đơn thuần, kích thích trong lòng tinh thần chính nghĩa, hôm nay mấy người phát hiện thì ra cừu non lại là chó sói đội lớp cừu, trong nháy mắt tâm trạng này trở nên phức tạp hơn, đối với Kiều Hồng Diệp chẳng những không có cảm tình, ngược lại cảm thấy chán ghét nhiều hơn.
Hơn nữa, mấy nữ sinh này dưới ảnh hưởng của Kiều Hồng Diệp, dưỡng thành thói quen nói xấu sau lưng người khác, không nhịn được tức giận, vừa về tới trường học liền đem câu chuyện của Kiều Hồng Diệp lan truyền ra ngoài.
Cho nên Cảnh Vân Chiêu tìm tới mấy học sinh này, cũng bởi vì tính nhiều chuyện này của họ.
Chiêu này của cô vừa ra, cơ hồ là đem Kiều Hồng Diệp Hộ Hoa Sứ Giả phân tán không còn một người, về sau Kiều Hồng Diệp muốn bịa đặt cũng rất khó khăn, thậm chí không thể bảo vệ chính mình.
Kiều Hồng Diệp đi học như mọi ngày, tóc dài thẳng xõa trên vai, mặc mát mẻ, trông như là một nữ sinh ngoan ngoãn.
Từ trước đến giờ cô ta không thích tới trường quá sớm, bởi vì so sánh xuống, cô ta muốn đi tới vị trí của mình trong sự chú ý của các bạn học, hôm nay tự nhiên cũng giống như vậy.
Chỉ là cô ta không biết được, chính bởi vì cô ta tới muộn, trong lớp mọi người tất cả đều đã biết những việc làm vẻ vang của cô ta!
Mới vừa ngồi xuống, Kiều Hồng Diệp hướng bàn tay vào ngăn kéo, theo bản năng muốn đem thứ bên trong lấy ra, nhưng lần này thử một lần lại là trống rỗng, ngẩn người một chút, có chút không hiểu.
Trước kia Trương Hào và Đổng Nghị mỗi sáng sớm sẽ để cho cô ta một chai sữa tươi ở bên trong, sao hôm nay không thấy?
Quên?
Trong lòng Kiều Hồng Diệp có chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, quay đầu lại nói với bạn ngồi cùng bàn: "Hân Hân, quay đầu lại cậu giúp tôi nói với Trương Hào bọn họ một tiếng, không cần mỗi ngày đều tặng sữa tươi, một chai hơn mấy tệ đấy. . . . . ."
Nữ sinh Hân Hân bên cạnh liếc mắt, trước kia sao lại không nhìn ra Kiều Hồng Diệp biết diễn trò đấy?!
Quả nhiên, ngươi đang yêu đều mù quáng, mà những người bị tình ban làm cho hôn mê cũng mù quáng!
"Hồng Diệp, khi cậu không có ở đây Trương Hào bọn họ nói với tôi sữa tươi bọn họ sẽ giữ lại uống, cậu muốn uống chính mình tự đi mua." Ngồi cùng bàn trực tiếp nói.
Nói xong, đem lấy đồ đạc trên bàn của mình sang một hướng khác phủi đi một chút, tránh tiếp xúc với Kiều Hồng Diệp.
Nghĩ đến nữ sinh nhìn bên ngoài có vẻ thuần khiết lại lớn mật trên đường cùng nam sinh tình chàng ý thiếp, cũng đều cảm thấy ghê tởm, trước kia còn thường xuyên nắm tay cô ta, cũng không biết có thể bị bệnh sởi hay không!
Kiều Hồng Diệp trong lòng chấn động, có chút không phản ứng kịp: "Hân Hân, cậu nói cái gì vậy? Có phải tôi làm gì sai chuyện chọc cậu tức giận?"
Không đợi bạn ngồi cùng bàn mở miệng, Kiều Hồng Diệp đột nhiên lại bừng tỉnh hiểu ra nói: "Tôi biết rồi, ba mẹ cậu lại cãi nhau đúng không? Cậu đừng buồn, chuyện của người lớn chúng ta không thể quản lí được, hơn nữa chuyện của người lớn rất phức tạp, coi như về sau bọn họ thật sự cải nhau đến ly hôn, bọn họ vẫn như cũ sẽ thương yêu cậu... hiện tại cậu chỉ cần là một học sinh không buồn không lo là được."
Mặc dù trong lòng Kiều Hồng Diệp bất mãn, nhưng vẫn theo thói quen bình thường nói chuyện.
"Kiều Hồng Diệp!" Nhưng bạn ngồi cùng bàn trong nháy mắt đập bàn hô to một tiếng, nói tiếp: "Ba mẹ tôi như thế nào liên quan gì tới cậu đâu! Hơn nữa bọn họ chỉ là cãi nhau mà thôi, cần cậu tới dạy dỗ sao! Còn nguyền rủa ba mẹ tôi ly hôn, tôi xem cậu chính muốn thấy người khác không may mắn!"