CHƯƠNG 36
Đám người há miệng hít một thật sâu, không phải vì hành động kinh hãi thế tục của người nọ mà là vì dung mạo tuyệt sắc của nàng. Bọn họ vốn sống nơi sơn dã không rành chữ nghĩa, đại khái chỉ có thể vụng về so sánh dung mạo nàng bằng văn chương đơn sơ như trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa đi? Đáng tiếc là vẫn còn nhỏ a, dáng vẻ chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi, coi như là tiểu mỹ nhân a.
“Các người vẻ mặt kia là sao? Có ý kiến gì hả?” Tiểu mỹ nhân mở miệng, thanh âm cực kỳ dễ nghe nhưng khẩu khí không hề thân thiện. Từ trên người yêu quái bạch y nhảy xuống, xoa xoa thắt lưng mắng: “Có việc gì cứ nói thẳng, muốn gì cứ đến đây, đừng ở trước mặt không nói lại hãm hại sau lưng.” Đám người hoàn toàn không để vào tai lời nói của tiểu mỹ nhân, bộ dáng tức giận cũng thực đáng yêu a, ai có thể phát hỏa với mỹ nhân chứ. Đáng tiếc. . . . . nguyên lai là một nam hài a. . . . .
“Uy, lắc đầu là có ý tứ gì? Đem ra nói rõ ràng cho ta, uy, chớ đi. . . . .” Tiểu mỹ nhân này tính tình đúng là nóng nảy, đang loi choi như muốn đánh người thì bị bạch y nhân phía sau giữ lại.
“Mạch, ngươi buông! Ngươi xem ánh mắt bọn họ! Bọn họ khi dễ ngươi! Không thể thả họ đi như thế, đám đó dám ở trước mặt ta khi dễ ngươi!” Tiểu mỹ nhân ngửa đầu nhìn người phía sau căm giận kêu lên.
Người được gọi là Mạch cúi xuống hôn lên đỉnh đầu mỹ nhân trấn an: “Không có.”
“Sao không có? Ngươi xem ánh mắt bọn chúng, sau lưng không biết sẽ nói cái gì hãm hại người khác! Cho nên nói ta chán ghét người cổ đại, hiếm thấy chuyện lạ, chứng bạch tạng cũng không biết, dáng vẻ không giống như chúng ta khi đó đại. . . . .”
“Đồng!” Mạch khẽ gọi, tiểu mỹ nhân lập tức ngậm miệng, nhón chân hôn lên môi hắn: “Thật xin lỗi, Mạch. Ta không nói nữa, ta sẽ không trở về đâu.”
Mạch không nói lời nào, chỉ ôm bảo bối trong lòng. Đột nhiên, hắn cảm giác có dị vật bay tới nên nghiêng người tránh né, nhìn thoáng qua liền ngạc nhiên tiếp nhận, đúng là một vò nữ nhi hồng.
“Lên đây.” Trên lầu, một gã công tử tuấn nhã vẫy vẫy tay rồi lui vào trong.
“Ai vậy?”
Mạch im lặng, lấy áo choàng quấn quanh người Đồng rồi bế lên, cùng nhau vào khách ***. Vừa vô nhã giang đã thấy hai người khí thế phi phàm ngồi đó, ánh mắt liền phát ra hàn quang, lặng lẽ quan sát.
Nam nhân có một vết sẹo trên mặt thoạt nhìn có vẻ như chỉ chăm chú vào tiểu nam hài ôm trong lòng. Nhưng Mạch biết, từ lúc bước chân lên lầu, chỉ cần có bất cứ cử động bất thường nào, tên đó sẽ lập tức lấy mạng hắn. Mà tên còn lại thì tuấn dật lãnh ngạo, giơ tay nhấc chân đều phảng phất dáng vẻ quý tộc tao nhã. Nếu không phải quen biết trước, chỉ sợ sẽ lầm hắn là vương tôn công tử nhà ai.
Mạch thong thả tiến lên, đối với khí thế áp bức càng lúc càng trầm nặng làm như không thấy, chậm rãi ngồi xuống.
“Lâu ngày không gặp vẫn ít nói như vậy.” Người tao nhã kia cười nói rồi giới thiệu cả hai với nhau: “Tần Sương Kích, Mạch Thiên Tuyết.”
Hai người nghe vậy thì ngẩng đầu, hai mắt tương giao, ánh nhìn hiện lên vẻ thăm dò. Đột nhiên, tầm mắt bị ngăn trở, Đồng không có vẻ gì ngại người lạ đang tiến đến chỗ Tần Sương Kích để nhìn nam hài trong ngực hắn. “A, tiểu hài tử thật đáng yêu.” Vui vẻ xoa lên mặt đứa bé đáng yêu đang say ngủ, đối với uy thế bức nhân của mấy người bọn họ hoàn toàn không có cảm giác.
Tần Sương Kích liễm khí lại, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt. Chẳng biết tại sao, đối với đứa nhỏ này hắn không hề có cảm giác đề phòng.