CHƯƠNG 22
Hai người nghe vậy khẽ đưa mắt nhìn nhau, Thanh tiến lên lấy tay kết ấn, tú bà sắc mặt khẽ biến, đảo mắt cười quyến rũ: “Ai, ta biết, đã biết, khách nhân ngài chờ.” Nói xong mang nhóm hài tử dẫn ra, dặn quy nô bên ngoài canh cửa không cho ai tới gần rồi mới khóa cửa lại, xoay người quỳ xuống.
Hai người tán thưởng gật đầu. Dựa vào thân phận tú bà đích thực không xứng cùng Phong Nhã nói chuyện, Thanh bèn lên tiếng hỏi nàng: “Người ngươi nói là ai? Trường An Tiêu Dao Vương Lý Tĩnh Vũ? Chấn Bắc Tướng Quân Quách gia? Giang Nam Mạc Yên trang chủ Mạch Thiên Tuyết? Thiên Kiếm truyền nhân Tần Sương Kích?” Bốn người hắn nói đều là đương kim thiên hạ bối cảnh. Quyền thế, tài phú, võ công chiếm cứ thủ vị, phàm nhân nghe đến tên họ không khỏi kinh hách một phen. Hai người họ đối với những người đó coi như gần để trong mắt đi.
Kiều Kiều biểu tình trên mặt chỉ có thể dùng từ xấu hổ để hình dung. Đối với nàng mà nói Tiêu đà chủ đã được cho là quyền thế ngập trời, nhưng đối với hai vị đại nhân này phỏng chừng còn không để trong mắt, vừa rồi đã nói quá lên rồi a.
“Cái kia. . . . . kỳ thật. . . . . Tiêu đà chủ. . . . .”
Quả nhiên, vừa thốt ra lời này Thanh liền hừ lạnh, vung tay áo mắng: “Tiêu Hồng Nương? Một cái đà chủ nho nhỏ cũng dám nói xằng quyền thế ngất trời? Quả thực là. . . . . mới bao lâu không áp chế, bọn chúng liền tác uy tác phúc!”
Tú bà quỳ rạp trên mặt đất không dám đáp. Trong lòng cầu nguyện: Tiêu đà chủ, người cũng đừng oán ta, Kiều Kiều ta không phải cố ý hại người!
Phong Nhã đứng dậy, đem áo choàng rách nát đá đến trước mắt tú bà nói: “Giặt sạch đưa đến Quỷ Khốc Cốc.” Nói xong ôm Y Ân theo cửa sổ nhảy ra. Bên ngoài, Tương Long đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, cung kính mở cửa, Phong Nhã mang Y Ân đặt vào trong.
Dáng người nho nhỏ rơi vào áo gấm mềm mại thân thể liền không thích ứng, lập tức lẩm bẩm, ngủ thực không an ổn. Phong Nhã nhanh tay ôm nó vào lòng, cho Y Ân gối trên ngực hắn ngủ. Đau lòng vuốt vuốt mái tóc dài, tiểu đông tây này ngay cả giường hảo một chút cũng chưa từng ngủ a!
Thanh còn ở lại trên lầu, chăm chú nhìn tú bà đang quỳ sấp trên mặt đất lạnh nhạt nói: “Quên hết chuyện ngày hôm nay, chủ thương chính là một gã phú gia công tử, ta là tùy tùng của hắn, còn ngươi vẫn là tú bà cái gì cũng không biết, khả minh bạch?” Ngay cả Tiêu Hồng Nương cũng chưa có tư cách nhìn thấy chủ thượng, tú bà này xem như diễm phúc. Vốn nên giết nàng nhưng niệm tình nàng còn đủ tỉnh táo, đối Thiên Điện từ trước đến nay trung thành tạm thời bỏ qua cho nàng một mạng.
Kiều Kiều cũng biết mình đã bước một chân vào quỷ môn quan, nào dám nói cái gì, chỉ cung kính dập đầu: “Thuộc hạ hiểu được, thuộc hạ cái gì cũng không biết.”
Thanh gật đầu, để trên bàn một xấp ngân phiếu, cũng theo cửa sổ nhảy xuống dưới. Ngồi trên xe ngựa Tương Long quất roi, ngựa liền hí lên hướng ngoại thành chạy tới.
Phong Nhã giở màng xe gọi: “Thanh.”
Thanh không quay lại, chỉ cười nói: “Chủ thượng, ngài đừng coi thường chúng ta! Chỉ một ngày không nghỉ ngơi không có gì đáng ngại!”
Nhìn thời gian tựa hồ đã qua đi rất lâu, nhưng theo giờ tý đến Thư Dạ Hiên, lúc này rời đi bất quá giờ mẹo, cửa thành Thiên Phương vừa mới mở, cùng lắm là qua một đêm thôi.
Phong Nhã gật đầu, cũng không nhiều lời, người luyện võ chỉ một ngày không nghỉ ngơi cũng không trở ngại gì. Ủng tiểu đông tây nằm trong xe, Phong Nhã vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng gợn lên nụ cười tàn nhẫn.
Quỷ Khốc Cốc, Tiêu Hồng Nương, ngươi tốt nhất có thể cho ta một lời giải thích, nếu không. . . . .