CHƯƠNG 19
Y Ân bên người phát sinh chuyện hoàn toàn không biết, ngoan ngoãn uống súp Phong Nhã đút, bất an nho nhỏ giọng nhắc nhở: “Ai mắng a!” Cho dù nhất thời tức giận nói muốn ăn cho hắn bị người mắng, chính là, chính là thực sự ăn tốt hơn nhiều nha! Bụng có điểm trướng trướng! Y nhi. . . . . không có muốn hại hắn a!
“Ân. . . . . ân. . . . .” Y Ân ngứa ngáy rụt người lại, nắm chặt y phục hắn, cắn môi dưới, cố trấn định nói: “Không, không sợ, là do Y nhi ăn, muốn mắng liền mắng Y nhi!” Chính là, chính là ăn ngon như vậy, có bị ăn đòn hay không a? Y nhi sợ!
“Không sợ.” Phong Nhã hôn thái dương nó nói, biết tiểu đông tây này nhát gan nên hắn thực cảm động. “Có ta ở đây, trên đời này không người nào dám đối với ngươi không tốt.” Lạnh lùng liếc xem thị nữ gần như tắt thở trên tay, đem nàng ném ra ngoài.
Trước mặt còn dám trợn mắt nhìn người của hắn, chết cũng không đủ. A, người của hắn? Cách nói này không tồi! Rầm. . . . . tiếng vang lớn làm Y Ân giật mình, Phong Nhã húp ngụm súp cuối cùng mớm cho nó, tiện thể loạn đảo một trận, môi kề môi nói: “Làm người của ta?”
Y Ân vất vả thở hổn hển, nghe Phong Nhã nói liền lắc đầu: “Người xấu!” Hắn đoạt y phục phụ thân, đó là bảo bối của Y nhi.
“Ngươi còn không hết hy vọng a?” Phong Nhã có chút vô lực. Áo choàng rách nát dưới chân quyết không trả lại cho tiểu đông tây, hắn muốn cho nó hưởng mọi điều tốt đẹp trên đời, nó sao còn muốn ôm cái thứ ấy?
Thanh ở một bên nhịn không được cười nhẹ phá hư không khí khiến Phong Nhã trừng mắt. Ngay lúc đó toàn bộ lầu hai rung động một trận, tú bà thân hình nặng nề xuất hiện ở trước cửa, nhìn đến Liên Vận đánh ngã cửa phòng nằm bất tỉnh trên mặt đất liền thét chói tai: “Ôi nương của ta a, sao lại như vậy? Ôi Liên Vận bảo bối, ngươi xảy ra chuyện gì?”
Tú bà ôm Liên Vận bi thương lay động, người đầy mỡ run lên. Quy nô ở bên không đành lòng nhìn lên tiếng nói: “Kiều Kiều ai, người còn lay vài cái nữa ta xem bảo bối Liên Vận liền không còn a.”
“A?” Tú bà Kiều Kiều dừng lại, không hề có nước mắt gào khan, tay hướng mũi Liên Vân xem xét: hảo còn hơi thở, liền nhanh chóng chỉ huy: “Mau mau, đưa nàng đi, kêu đại phu đến, nhanh lên, Liên Vận mà xảy ra chuyện gì ta tìm các ngươi tính toán sổ sách!”
Nhìn đám quy nô chết khiếp mang Liên Vận xuống, Kiếu Kiều lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt bi thương tiêu sái vào phòng, vừa đi vừa khóc: “Ôi Liên Vận đáng yêu của ta. . . . . Đây là tạo nghiệt gì. . . . . nương tân tân khổ khổ đem ngươi nuôi lớn, dạy ngươi cầm kỳ thư họa tài nghệ tuyệt diệu, toàn bộ hy vọng đều đặt trên người ngươi, ngươi bệnh này. . . . . ta làm sao sống đây. . . . .”
Thanh quay người mắt trợn trắng, một tá ngân phiếu quơ quơ: “Im lặng, có việc hỏi ngươi.”
“Vâng. . . . . vâng. . . . . Ai, người xem, làm ồn đến ngài. Liên Vận nhà ta là cột trụ Di Hương lâu a. . . . . Ngài xem, bị thương thành như vậy. . . . . ta thật sự là thương thấu tâm a. . . . .” Kiều Kiều còn muốn tranh thủ nhiều một chút, che mặt kêu khóc hai tiếng đã thấy Thanh cười lạnh đem ngân phiếu thu trở về.
Lời nói còn lại lập tức nén lại trong miệng, tú bà nhanh chóng vả nhẹ miệng mình mắng: “Ôi, người xem, ta đây há mồm liền nói không dứt! Thanh, ngài đừng để ý, có việc gì cứ hỏi.” Rất muốn nói nô gia nhất định ‘tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn’ lại sợ nói nhiều khiến Thanh mất kiên nhẫn. Nàng cũng không giống các cô nương không có mắt, nói thư sinh áo xanh này là người hầu? Mắt mù rồi đó! Khí độ đó, xuống dưới lầu tìm xem, đệ nhất lão gia cũng không có, cùng lắm so với Phong Nhã công tử thân phận có thấp hơn, thân thế khẳng định cũng là bất phàm.
Đem ngân phiếu nhét vào tay tú bà thông minh, Thanh lui bước khom người nói: “Chủ thượng.”
Phong Nhã ôm tiểu đông tây đùa giỡn, nghe Thanh gọi hắn quay đầu nhìn về phía tú bà, ngữ khí lạnh lẽo: “Nói cho ta biết, tiểu quỷ này bị phụ thân nó bán tới đây? Những người thân còn lại hiện tại ra sao?”