Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 975: Chương 1051






Chương 1051
 
“Có thể mà, dù sao tôi cũng là anh trai của con bé” Hạ Huy Thành nở nụ cười.
 
“Vậy thì tôi hy vọng anh có thể nói được làm được” Hà Dĩ Phong nhếch khóe môi lên, sau đó đưa Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh quay người rời khỏi nhà họ hạ.
 
Mà Hạ Huy Thành nhìn bóng dáng dần xa của Lê Nhật Linh, khế thờ dài một hơi.


Khoảng cách giữa anh ấy và Lê Nhật Linh thật sự càng ngày càng trở nên xa cách rồi.
 
Nhưng vào giây phút anh ấy quyết định buông tay, giữa hai người họ đã không thể quay lại được như trước nữa.
 
Bà Hạ rụt rè liếc nhìn gương mặt u ám của Hạ Huy Thành, anh không nói lời nào, chỉ nhìn vào căn nhà phía sau một cách đầy ẩn ý, sau đó quay người rời đi.
 
“Mẹ, anh trai đâu rồi?” bà Hạ vừa bước vào, Hạ Lan Châu liền nắm lấy tay và nhìn về phía sau bà.
 
“Anh trai con đi ra ngoài rồi” giọng bà bình tĩnh nhưng đôi mắt lại dò xét Hạ Lan Châu.

Sự kích động của cô lúc nãy không phải là giả, nhưng cũng không thể hiện rằng cái gì cô cũng không nhớ.
 
“Ra ngoài rồi” Hạ Lan Châu rũ mắt xuống mang theo vẻ trầm tư.
 
“Lan Châu à! hãy nói thật với mẹ đi, chuyện này có phải là do con làm không?” “Mẹ! Sao cả mẹ cũng không tin con vậy” Hạ Lan Châu buông tay mẹ ra, xoay người ngồi xuống ghế trường kỷ, không dám nhìn thẳng vào mắt bà Hạ.
 
“Lan Châu à! Không phải là mẹ không tin con, con là con gái của mẹ mà, tất nhiên mẹ sẽ bênh vực con hơn.


Nhưng mà việc này vốn là do nhà họ Hạ chúng ta sai, nếu như vì tính tùy hứng của con mà khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, vậy thì giờ nhà họ Lý cũng sẽ bị liên lụy theo.

Cha con mất từ sớm, nhà chúng ta chỉ còn ba người sống nương tựa vào nhau, mẹ không muốn gia đình ta lại xảy ra chuyện gì cả.” Bà nức nở nói, đúng vậy, là một người phụ nữ, bà phải chịu áp lực không kém gì những người khác.

Hiện giờ ở bên cạnh cũng chỉ có cô con gái là chỗ dựa tinh thần của bà.

Mặc dù Hạ Huy Thành không phải là đứa con mà bà rứt ruột sinh ra, nhưng bà cũng dồn hy vọng vào anh không kém gì cô con gái ruột.
 
Là một người mẹ, bà là một người vĩ đại nhưng cũng có phần ích kỷ.
 
“Không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.” Hạ Lan Châu càng thêm sốt ruột, nhìn thấy mẹ khóc, cô nói không sao để an ủi mẹ, nhưng trong lòng cô lại bứt dứt không yên.

Thực ra, lúc thấy Hà Dĩ Phong nổi giận đùng đùng cô đã cảm thấy nghẹt thở rồi, giờ thì một chút tự tin trong cô cũng không có.
 
Vốn dĩ, cô chỉ muốn trả thù Lê Nhật Linh, đánh tan sự ngạo mạn của Lê Mỹ Vân, nhưng cô không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp thế lực đằng sau Lê Nhật Linh, để rồi kế hoạch bị sai sót đôi phần.
 
Lê Nhật Linh không còn là cô bé Lọ Lem năm đó nữa rồi!
 

Ánh mắt Hạ Lan Châu có chút u ám.
 
Nhưng cũng không sao cả, nước đến đâu bắc cầu đến đấy.
 
Lúc này, Hà Dĩ Phong đang ngồi trên xe, tay nắm lấy vô lăng, ánh mắt sắc lạnh, đi trên đường nhưng không nói lấy một lời.

Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau.
 
“Dĩ Phong à!” Lê Nhật Linh mở lời phá tan bầu không khí nặng trĩu này, thế nhưng Hà Dĩ Phong lại lựa chọn cách không nghe thấy gì, vân mải miết lái xe, ánh mắt nhìn chằm về phía trước.
 
Lê Nhật Linh bối rối nhìn Lê Minh Nguyệt, cô mím chặt môi.
 
“Hà Dĩ Phong!” Lê Minh Nguyệt không chịu nổi, tức giận gọi tên anh, thế nhưng anh vẫn không đáp lại.