Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 929: Chương 1000






Chương 1000
 
Hắn ta mặc một cái áo T-shirt màu đen, cơ thể cao to đã gầy đi rất nhiều so với trước kia, bóng dáng đứng lên không hơn gì Jackson đang ngồi.

Khi đôi mắt hắn ta nhìn thấy Jackson, hẳn ta suýt chút nữa không kìm chế nổi cảm xúc của mình mà muốn xông đến đó, nhưng lập tức bị cảnh sát ở phía sau chặn lại.
 
Andy hất cánh tay đang ngăn mình của cảnh sát ra, tức.
 
giận ngồi xuống đối diện với Jackson.


Hắn ta hít một hơi sâu, lúc này đôi mắt mới trở lại bình tĩnh.
 
“Andy!” Giọng nói kinh ngạc của .Jackson phát ra từ trong phòng thẩm vấn, không thể tin được.
 
“Chẳng phải anh đã chết rồi sao?”
 
“Sao vậy, thưa ông.

Ông nhìn thấy tôi vẫn còn sống thì thất vọng lắm sao?”
 
Andy đặt một bàn tay bị gông lại lên mặt bàn, xích đầu lại gần Jackson và nhìn người trước mặt mình với ánh mắt như nghĩ thông suốt.
 
Đây là người mà mình tận tâm trung thành, dâng hiến cả cuộc đời sao?
 
“Ngồi ngay ngắn lại!” Người cảnh sát phía sau quát mắng, Andy lại đứng lên.
 
“Andy, sao anh lại nói chuyện như vậy với tôi? Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có hiểu lầm gì đó?” Jackson là người thông minh nên khi nhìn vào đôi mắt của Andy, lão ta vẫn có thể nhìn thấy Andy ngày hôm nay không giống với Andy ngày xưa.
 
Mặc dù Andy ngày xưa vô cùng độc ác tàn bạo, nhưng vẫn luôn cung kính lễ phép với lão ta.


Nhưng ngày hôm nay hắn ta lại giống như một con thú bị nhốt đã thức tỉnh, lúc này đang chực chuẩn bị cắn lão ta.
 
Trong đầu lão ta chợt lóe lên nhân chứng mà đám người Lâm Quân nói, lẽ nào đang nói về Andy? Cảnh tượng của nhiều năm về trước chạy trong đầu .Jackson như một bộ phim, khiến cho lão ta không kìm chế được mà run lên một cái.
 
Hiểu lầm? Nếu như không phải là các anh em trung thành của tôi” Andy dừng lại một chút rồi liếc mắt nhìn Jackson, sau đó nở nụ cười khinh thường.
 
“Họ trung thành giống như trước kia tôi trung thành với ông, chúng ta có thể sẽ hiểu lầm nhau sao, đúng không thưa ông?” Andy nghiến răng nói ra hai chữ “trung thành”, không phải là nhắc nhở .Jackson về sự trung thành tận tâm của mình mà là nhắc nhở chính mình thật không biết xấu hổ trong những năm qua.
 
Sau khi biết tất cả mọi thứ, hắn ta đột nhiên phát hiện rốt cuộc mình thật ngu xuẩn.
 
“Andy, anh đừng quên năm đó tôi cứu anh.” Đôi mắt Jackson trở nên trầm lắng, giọng nói cũng hơi run rẩy.
 
“Năm đó? Ông nhắc tôi chuyện năm đó là muốn nhắc tôi về người vợ mà khi đó tôi yêu nhất và đứa con gái vừa đầy tháng đã chết trong vụ tai nạn xe.

Hay là ông muốn nhắc tôi về chuyện mắc tôi phải bệnh trầm phải đến nỗi muốn tự tử, sau đó dưới sự can ngăn của ông rồi trở thành một kẻ làm việc trong bóng tối, cả ngày bày ra những thủ đoạn bất hợp pháp, chưa từng nghỉ ngơi chút nào và luôn sống trong bóng tôi.

Hay là..”
 

Andy nghẹn ngào nói, vạch trần tát cả những chuyện cũ khó quên, những ký ức sâu đậm mà hắn ta luôn giấu kín trong lòng.

Hắn ta gánh trên vai sự hận thù muốn trả thù xã hội, mà những năm qua hắn ta luôn dùng cảm giác vui vẻ khi báo thù này để kìm nén cơn đau trong lòng.
 
Nhưng mỗi lần cứ đến đêm, gương mặt cười khanh khách của con gái và đôi mắt dịu dàng của người vợ luôn đi vào trong giấc mơ của hắn ta, khiến cho hắn ta không thể nào yên ổn được.
 
Cho đến khi có một ngày người chủ mà mình luôn trung thành đã ban thưởng cho hắn ta một ly rượu độc.

Hắn ta tưởng mình đã giải thoát rồi, nhưng bàn tay của vận mệnh vẫn để cho hắn ta sống tiếp.
 
Mà điều nực cười hơn chính là hắn ta vốn định mai danh ẩn tích và sống quãng đời sau này, không xuất hiện trong tâm nhìn của những người này nữa.

Nhưng hết lần này đến lần khác, vào lúc này hắn ta lại phát hiện nửa đời trước của mình đều là sự sai lầm.
 
Cuộc sống là một câu chuyện nực cười biết bao?