Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 904: Chương 975






Chương 975
 
“Ngài Lâm nói, anh ta cho chúng tôi vào nhà khám xét, không phải vì thực hiện việc hợp tác, mà là muốn chuyển lời cho ngài, nói cho ngài Người đàn ông thoáng liếc nhìn Jackson, thấy sắc mặt Jackson thay đổi, càng không dám nói tiếp.

 
“Tiếp tục nói!”
 
“Cho ngài anh ta và ngài không đi chung một đường, anh ta không phải là loại người đê tiện, bỉ ổi và không muốn hợp tác với ngài, muốn ngài tự giải quyết ổn thỏa!”
 
“Hừ!” Dứt lời, Jackson hừ lạnh, phát ra tiếng khó chịu.

 
“Mong ngài bỏ qua chol”

 
Người đàn ông bị dọa sợ quỳ trên mặt đất.

 
“Đồ vô dụng, đứng lên, cút ra ngoài cho tôi!”
 
Ông vốn muốn nén giận, nhưng thấy cấp dưới dốt nát như thế, như thêm dầu vào lửa, nổi cơn thịnh nộ.

 
“Vâng, vâng”
 
“tâm Quân!”
 
Jackson nắm chặt tay, lẩm bẩm tên Lâm Quân, như muốn âm thầm nguyền rủa anh, trong lòng ông càng cảm thấy căm phẫn Lâm Quân hơn.

 
Ông vốn dĩ rất tán thưởng người thanh niên này, nhưng hiện tại xem ra Lâm Quân quyết tâm đối đầu với ông rồi.

 
“Sao Lâm Quân không bắt máy?”
 
Trong phòng bệnh, Hà Dĩ Phong nhìn cuộc gọi tự kết thúc, lẩm bẩm.

 
Anh ta không biết rằng, Lâm Quân lúc này đang thân mật cùng Lê Nhật Linh, nghe thấy điện thoại rung, ý định đánh chết Hà Dĩ Phong cũng có, làm sao có thể nghe điện thoại của anh ta.

 
“Gọi thêm vài cuộc nữa xem sao!

 
Lê Minh Nguyệt vừa ăn khoai tây chiên vừa nói, có vẻ không quan tâm lắm.

 
“Gọi hai cuộc rồi, Lâm Quân nhìn thấy người gọi là anh, chắc chắn sẽ bắt máy” trừ phi có tình huống đặc biệt…
 
*“A, há miệng!”
 
Lê Minh Nguyệt trái lại không lo lắng như thế, đút một miếng khoai tây chiên vào miệng Hà Dĩ Phong.

 
Hà Dĩ Phong nhai rồi nuốt xuống: “Em nói xem, có phải Jackson mang người đến nhà cậu ta lục soát rồi xảy ra chuyện?”
 
“Anh nghĩ nhiều rồi! Lâm Quân là ai, là người mà ngay cả Jackson cũng không làm gì được, cấp dưới của ông ta sao có thể động đến Lâm Quân? “
 
“Cũng phải! Vậy cậu ta đang làm gì!”
 
“Nói không chừng, cậu ta đang…”
 
Lê Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong, hai người ăn ý cười xấu với nhau.

 
“Cậu ta cũng giỏi đấy, có tiến bộ!” Hà Dĩ Phong xoa đầu Lê Minh Nguyệt, không ngừng tươi cười.

 
“Tất cả đều học theo anhl”
 

“Chết rồi, có khi nào Lâm Quân sẽ giết anh không”
 
Lê Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Chắc không đâu, có chăng thì cũng chỉ khiến anh thiếu tay hoặc thiếu chân thôi”
 
“Sao em hôm nay xấu tính vậy, có phải là do anh lâu rồi chưa trừng trị em không”
 
Nụ cười xấu xa trên mặt Hà Dĩ Phong càng ngày càng sâu, nheo mắt, dựa sát vào người Lê Minh Nguyệt.

Trên miệng cô vẫn còn một miếng khoai tây chiên cắn dở, một ít vụn khoai dính ở khóe miệng, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu nhìn Hà Dĩ Phong đến gần, trong phút chốc không phản ứng kịp.

 
“Hà Dĩ Phong!”
 
Nghe thấy có người gọi Hà Dĩ Phong, Lê Minh Nguyệt vội vàng đẩy anh ra, mặt đỏ rực.

 
Ngẩng đầu lên lại thấy Hạ Linh đang tiến đến, vẻ mặt lập tức thay đổi thành hờn giận.

 
Bị người khác làm phiền, Hà Dĩ Phong có chút không vui, nhìn theo tâm mắt của Lê Minh Nguyệt.