Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 88: Đụng vào điểm giới hạn của anh.






Lưu Ly là một con người hay tính toán, nhưng sự tính toán của cô ta rất nông cạn.

Cô ta tự cho rằng mình đã làm một việc có thể thay đổi tình hình hiện tại, nhưng lại không biết rằng chính là bởi vì việc đó đầy cô ta vào vực sâu.

Khi Lâm Quân hẹn gặp cô ta thì cô ta vẫn còn rất vui vẻ, cảm thấy anh gặp cô ta là bởi vì đã nhận ra được cái tính lăng nhăng của Lê Nhật Linh. Giờ đây anh đang hối hận vì quyết định đuổi cô ta ra khỏi tập đoàn Lâm Thị, không cho cô ta làm trợ lý của anh nữa.

Cô ta cố ý ăn mặc trang điểm thật đẹp, mặc vào bộ quần áo mới nhất, trang điểm theo một phong cách đẹp nhất rồi mới đi tới quán cà phê mà anh đã hẹn cô ta.

Quán cà phê này chính là nơi cô ta đã từng đối đầu với Lê Nhật Linh hai lần.


Quán cà phê này tên là “Gợi Nhớ”, chỗ này có một bầu không khí rất tươi đẹp, là chỗ mà những người trẻ tuổi gần đây rất thích đến ngồi.

Thỉnh thoảng Lưu Ly không có việc phải làm thì cũng sẽ thích đến đây ngồi một chút, nhưng cô ta đến đây không phải là vì thích bầu không khí nơi này, mà là bởi vì quán cà phê này là sản nghiệp của Lâm Quân.

Nhưng mà có một đêm, quán cà phê này bỗng dưng lại đổi tên, đổi tên thành “Nhật Linh”.

Cô ta ngẫm nghĩ một lúc lâu, vẫn luôn cảm thấy sắp có chuyện không tốt xảy ra.

Nhưng cô ta không muốn tin, tự an ủi mình rằng chắc chắn là do lúc trước Lê Nhật Linh bị cô ta hắt một ly cà phê vào người thì đã sợ nên muốn dùng hành động này ra uy với cô ta.

Lần đầu tiên Lê Nhật Linh tình cờ gặp cô ta thì đã vô cùng đắc ý mà nói cho cô ta biết rằng quán cà phê này là lễ hỏi mà Lâm Quân đưa cho cô.

Ha ha, Lê Nhật Linh cho rằng như thế là có thể làm khủng hoảng tinh thần cô ta à?

Lê Nhật Linh cô vẫn quá ngây thơ rồi, một người đàn ông vừa cao quý lại vừa kiêu ngạo như Lâm Quân một khi đã nhìn thấy cô lén lút với Hạ Huy Thành thì chắc chắn sẽ ly hôn với cô. Và lúc đó thì tên quán cà phê này cũng sẽ được sửa lại mà thôi!

Tự an ủi mình xong thì Lưu Ly uốn éo đi vào, chọn một khu vực yên lặng ít người rồi ngồi xuống.


Bình thường thì quán cà phê này không có lúc nào ngớt người, không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra mà không hề có một bóng người nào.

Mắt trái của cô ta giật giật, báo hiệu điềm chẳng lành, nhưng cô ta vẫn khăng khăng tin tưởng rằng sau khi cô đã làm nhiều chuyện trong âm thầm như thế thì theo như tính cách kiêu ngạo của Lâm Quân chắc chắn sẽ không tin tưởng vào Lê Nhật Linh thêm một lần nào nữa.

Không sai, chắc chắn là như thế!

Lâm Quân tới đúng thời gian đã hẹn, đi tới trước mặt của Lưu Ly dưới sự hướng dẫn của phục vụ.

Lưu Ly thấy anh đi tới thì ngay lập tức nở một nụ cười tươi rói, muốn trưng ra vẻ đẹp của mình cho anh thấy.

Nhưng cô ta còn chưa kịp bắt chuyện với anh thì Lâm Quân đã hờ hững quăng một chồng giấy a4 xuống trước mặt cô ta.

Từng trang giấy a4 tung bay, có một trang rơi đúng vào trước mặt cô ta, là hoá đơn mua sắm của chiếc xe màu trắng có rèm che kia. Bây giờ cô ta mới cảm thấy hoảng loạn, cuống quýt túm lấy một tờ giấy khác, trên đó là những từ ngữ mà cô ta đưa cho phóng viên yêu cầu hỏi và thông tin chuyển khoản.

“Lưu Ly, lúc trước cô làm nhiều chuyện như thế này, tôi không có vạch mặt ra bởi vì tôi muốn giữ thể diện cho cô.” Vẻ mặt anh thản nhiên: “Nhưng lần này thì cô đã chạm vào điểm giới hạn của tôi rồi.”

Anh chỉ nghĩ rằng sự ghen tị giữa những người phụ nữ thì đơn giản như những việc lúc trước anh biết, hắt cà phê, hoặc giống như việc hắt nước lạnh ở nhà họ Diệp vậy.


Nhưng mà khi Lê Nhật Linh xảy ra tai nạn xe cộ, hôm nay lại nằm trong lòng anh với vẻ mặt tái nhợt thì anh mới nhận ra rằng mình đã sai rồi. Sự ghen tị và lòng thâm độc của người phụ nữ lớn lên từ nhỏ với anh còn ghê gớm hơn nhiều so với những gì anh có thề nghĩ tới.

Lưu Ly nhận thấy tình hình của mình lúc này thì sắc mặt đã trở nên tái mét.

Vì sao lại như thế này, những điều này hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của cô ta, vì sao Lâm Quân không ly hôn với Lê Nhật Linh, đã thế anh lại còn tới đây vạch mặt cô ta?

“Em.

“Lưu Ly, tôi luôn cho rằng cô chẳng qua chỉ là làm việc theo ý muốn, không ngờ rằng cô lại ghê tởm như vậy.”

Lưu Ly kích động: “Không phải như thế, không phải như những gì anh nghĩ đâu, không phải thế mà, không phải thật mà, anh tin em đi, không như những gì anh nghĩ đâu!”