Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 829: Chương 885






Chương 885
Trong ngày lễ vui vẻ như thế này, mà cô ấy chỉ có thể nghe thấy âm thanh đau lòng và lạnh lẽo của những cơn gió lạnh.
Lê Minh Nguyệt cũng không biết cô ấy muốn đi đâu nữa, nhưng cô ấy không muốn về nhà.

Thật là xấu hổ khi bây giờ quay lại đó, Hà Dĩ Phong sẽ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách rồi cười nhạo sự ngu ngốc của cô ấy mất.

Cô ấy không phải là con gái của một quan chức cấp cao hay một thương nhân giàu có, cô ấy chỉ chân ướt chân ráo bước ra từ một trấn nhỏ trong một thôn quê nhỏ ở một miền núi nhỏ, dù không có tiền nhưng cũng không thể đánh mất phẩm giá của mình được.
Ngay từ đầu, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với Hà Dĩ Phong, tất cả những chuyện đó dường như chỉ là một giấc mơ, rồi trong nháy mắt ba năm đã trôi qua.
Ba năm không dài, cũng không ngắn.

Ba năm quả thật có thể thay đổi rất nhiều thứ, phụ nữ là một loài động vật đa cảm, sau ba năm chung sống với anh ta thì cô ấy đã rung động trước người đàn ông đó mất rồi, nhưng cô ấy vẫn cố chống lại cảm xúc của mình.
Lê Minh Nguyệt thở dài, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Lê Minh Nguyệt để tâm sự, cô ấy cảm thấy rất chán nản nếu không thể nói ra được với ai đó thì thực sự rất khó chịu.
Nhưng khi cô ấy lấy điện thoại ra và nhấn nút nguồn, chỉ thấy một màn hình tối đen!
“Hết pin rồi sao?” Lê Minh Nguyệt hoảng hốt phát hiện ra sự thật khủng khiếp này, có lẽ đêm qua cô ấy đã quên sạc nó.
Bây giờ thì xong rồi, không có cách nào để tâm sự được nữa.
Cô ấy bực mình nhét điện thoại vào trong túi, nhìn con đường mờ mịt trước mặt, Lê Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm bước về phía trước.

Không lâu sau cô ấy nghe thấy những cuộc trò chuyện không rõ ràng, không biết là do tò mò hay vì lý do nào khác, cô ấy ngày càng tiến lại gần hơn chỗ phát ra cuộc trò chuyện đó cho đến khi nghe rõ giọng nói của những người đó.
“Ê này? Cô bé này bướng bỉnh thật đấy? Nhưng ông đây thích điểm này nhất đó.

Thế này thì sao.

Tối nay đi cùng anh đây nhé, nhất định sẽ cho cô em ăn uống thỏa thích” Trong giọng nói của người đó làm lộ ra sự lưu manh của mình cùng với nó là một chút khinh thường, thô bỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng chán ghét.
Lê Minh Nguyệt ở phía sau cây vạn niên thanh rồi nấp vào trong bóng tối, cô ấy nhìn thấy cách đó không xa có ánh đèn đường, có một đám du côn ăn mặc hầm hố đang vây quanh một cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh.
Cô gái nhỏ nhìn như mới có hơn mười tuổi thôi, đáng lẽ ra còn đang đi học, có lẽ cô bé đã ra ngoài vì đi chơi lễ Giáng Sinh, nhưng không may lại gặp phải bọn côn đồ này.
Lê Minh Nguyệt không ngờ rằng mình chỉ đi dạo xung quanh thôi mà cũng có thể gặp chuyện như thế này, cô ấy hoảng sợ lấy điện thoại ra bấm nút nguồn một cách tuyệt vọng.
Có nhiều người như vậy, cô ấy không thể bị kích động như lúc trước mà làm anh hùng cứu mỹ nhân được.


Lúc này gọi cho cảnh sát sẽ an toàn hơn nhiều, bằng không cô ấy cũng có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào rồi.
“Chết tiệt, khởi động đi chứ, nhanh lên!” Trong lòng Lê Minh Nguyệt hét lên.
Tại sao điện thoại di động lại hết pin vào đúng lúc này cơ chứ? Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của cô gái nhỏ kia, Lê Minh Nguyệt cũng rất lo lắng.
Cô ấy cũng là con gái, cô ấy có thể hiểu được sự sợ hãi của cô gái nhỏ lúc này.
Trong sự mong đợi tha thiết của Lê Minh Nguyệt, màn hình điện thoại chợt lóe sáng và lô gô của điện thoại hiện lên!
Lê Minh Nguyệt nhìn điện thoại mừng rỡ: “Nhanh lên, nhanh lên nào!”