Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 625: Chương 630






Chương 630: Ồn ào
Tuy nhiên, Lê Nhật Linh không nghĩ rằng trò đùa của họ có gì sai cả.

Ở trong nước, cô đã chịu đủ đám phụ nữ lung tung bên cạnh Lâm Quân rồi Mặc dù Jine nói thích Trần Hi Tuấn, nhưng cô ấy cũng rất hào phóng.


Ngoài ra, cô ấy thực sự có năng lực nên Lê Nhật Linh vấn lưu cô ấy lại trong nhóm.
Jine thậm chí còn coi Lê Nhật Linh như một thần tượng.

Học những lời nói và việc làm của Lê Nhật Linh, còn cảm thấy rất thú vị.

Đây có lẽ là điểm khác biệt của phụ nữ nước ngoài Trần Hi Tuấn lặng lẽ nhìn Lê Nhật Linh, hai mắt sáng ngời, đợi đám người không còn la ó nữa mới nói: “Ý của chị là, em có thể cầu hôn?”
Lê Nhật Linh định nói, nhưng điện thoại của Jine đổ chuông, cô ấy trìu mến kêu lên: “Honey!”
Không biết người đàn ông đầu dây bên kia nói gì, cô ấy hơi mỉm cười, dùng tai giữ điện thoại rồi vội vàng cất tập tài liệu đi, thủ thế chào tạm biệt mọi và bước ra ngoài trên đôi giày cao gót.
Vừa phải giải vây cho Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh nhướng mày, cũng thu dọn tài liệu đặt ở trước mặt mình, “Chúng ta kết thúc cuộc họp!”
“Hầy~ chán quái” Mọi người bu môi, cũng ngừng dò hỏi, lần lượt bước ra khỏi hội trường, nhường không gian lại cho Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh.
Trần Hi Tuấn chưa kịp nói, Lê Nhật Linh đã mở túi giấy mà Trần Hi Tuấn mang theo, ôm bụng bĩu môi: “Tôi đói quá, cậu mang theo cái gì?”
Trần Hi Tuấn sờ đầu Lê Nhật Linh như đối với Hạ Ly vậy, biết cô không muốn trả lời, cậu ta săn sóc không nhắc tới nữa, lấy sữa nóng và bánh rán từ trong túi ra, là tự Trần Hi Tuấn đích thân mua nó từ nhà hàng yêu thích của Lê Nhật Linh, giọng cậu ta ấm áp: “Ăn tạm cái này trước, lát nữa anh sẽ dẫn chị đi ăn đồ ngon”

Lê Nhật Linh thực sự đói bụng, Trần Hi Tuấn mặc dù đã đến đây không bao lâu nhưng Lê Nhật Linh đã họp từ trưa đến giờ, hận không thể cởi giày cao gót dưới chân ra rồi quăng sang một bên, rồi cầm bánh rán lên ăn.
Trần Hi Tuấn lại săn sóc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cởi giày cao gót của Lê Nhật Linh, mở một chiếc túi khác và thay cho cô một đôi giày thể thao.
Lê Nhật Linh có chút không thoải mái, cô muốn tự mình mang, nhưng lại bị ánh mắt của Trần Hi Tuấn ngăn lại, cô nhìn Trần Hi Tuấn làm xong, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa bàn chân đang đau “Từ nay về sau đừng đế bản thân mệt mỏi như vậy, mới trở về đã chạy đến công ty” Trần Hi Tuấn đau lòng nhìn Lê Nhật Linh, có chút trách cứ.
“Tôi đã hứa với cậu sẽ cùng nhau giúp cho ZO mạnh mẽ hơn.

Đương nhiên, tôi không thể phá vỡ lời hứa của mình” Lê Nhật Linh ăn bánh rán, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào.
Ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, có vẻ cũng không tôi “ZO ban đầu được tạo ra là vì chị.

Chị có thể ở nhà nhiều hơn với Hạ Ly, em có thể nuôi hai người”
“Trần Hi Tuấn.
“Chị không cần phải nói cảm ơn với em, chị ở bên cạnh em là đủ rồi” Trần Hi Tuấn đứng dậy, nảm lấy tay Lê Nhật Linh, hôn lên mu bàn tay cô “Trần Hi Tuấn, cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi có chừng mực, nhưng cậu cũng biết thiết kế độc quyền của mỗi mùa hiện tại đều là chiêu bài của ZO, chuyện này không thể dừng lại được” Lê Nhật Linh trở nên nghiêm túc, trong công việc cô cũng nghiêm khảc với chính mình.


Ngay cả Trần Hi Tuấn khuyên cũng vô ích.
Trần Hi Tuấn bất lực gật đầu, Lê Nhật Linh nhìn thì hiền lành yếu ớt, nhưng thực ra cô cứng đầu hơn bất cứ ai “Sau này cậu không cần chạy đến đây họp nữa.

Quá đẹp trai sẽ dễ ảnh hưởng đến tỉnh thần của quân đội” Lê Nhật Linh nói đùa với cậu ta “Hiếm khi chị khen em một lần” Trần Hi Tuấn cũng mỉm cười, nắm lấy tay Lê Nhật Linh: “Hạ Ly sắp tan học rồi, chúng ta cùng nhau đi đón bé”
Lê Minh Nguyệt ngẩn ra, lúc này mới nhận ra mình hình như bị Lâm Quân bán đi, cuối cùng cũng tìm được khách sạn quẹt thẻ, may mà Lâm Quân còn có chút lương tâm để lại cho cô ấy một số tiền, nếu không cô thật sự bị Lâm Quân hại thảm!
Dù sao thì đến đâu hay đến đó, Lê Minh Nguyệt từ trước đến nay luôn tùy tiện, không hiểu lời người khác, gật đầu lung tung, sau khi vào.
phòng mới nhận ra mình đã thuê một phòng tổng thống đặc biệt lớn.