Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 419






Chương 419: Lấy máu cuống rốn
Lời nói của bác sĩ khiến cho ba người bọn họ trở nên bình tĩnh lại.

Đầu ngón tay của Lê Nhật Linh lạnh buốt: “Tôi có khuynh hướng sảy thai?”.
“Đúng vậy, cô chủ quả yểu.

Thời gian gần đây tốt nhất là cô nên nằm yên trên giường để dưỡng thai.


Tốt nhất là đừng động đậy.

Có muốn xoay người hay bước xuống giường cũng nên cẩn thận” Bác sĩ lại nói: “Thai nhi vừa hơn hai tháng, mới được thành hình vốn dĩ rất yếu, cơ thể của cô chủ lại càng yếu ớt, nếu không chăm sóc chu đáo thì đứa trẻ chắc chắn không thể giữ được”
Trái tim cô đau nhói: “Con tôi…”
“Thưa cô, cô hãy chăm sóc nó.

Vẫn còn 70% hy vọng để đứa trẻ có thể ra đời an toàn” Cô chớp mắt và nước mắt nhanh chóng trượt dài trên mả.

Cô quả ngây thơ, ngây thơ đến độ trở nên ngốc nghếch, Nếu cô có thể thông minh hơn và tránh được đứa bé Lâm Niệm Sơ kia thì bây giờ con của cô không cần phải chịu đựng những đau khổ cùng với cô như thế này.
“Mợ chủ hãy nằm xuống đi, lần truyền thuốc tiếp theo của cô đã đến rồi.

Cô cũng đừng cử động lung tung lúc đặt kim tiêm, nếu không đứa trẻ cũng sẽ bị ảnh hưởng
Lê Nhật Linh lau nước mắt rồi ngoan ngoãn nằm xuống.

Bây giờ đứa trẻ là thứ quý giá nhất của cô, cô phải bảo vệ đứa con của mình.

Thấy tình hình của Lệ Nhật Linh đã ổn định, Hoàng Anh thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, hãy yên tâm ở bệnh viện dinh dưỡng, mẹ sẽ bố trí thêm y tá chăm sóc, chỉ cần con không nghĩ đến chuyện ra nước ngoài nữa thì con của con chắc chắn sẽ ổn định lại thôi.”
Lâm Quân nhìn chằm chằm: “Không cần, con sẽ chăm sóc Nhật Linh và đứa trẻ” Hoàng Anh biết ngay con trai mình đang định ngủ lại bệnh viện.
Bà ta ngẫm nghĩ lại cũng thấy bây giờ việc có thể giữ được đứa nhỏ trong bụng Lê Nhật Linh là điều quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Hoàng Anh quay đầu lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Lý, đứa con trong bụng của Nhật Linh cũng là con của Lâm Quân, anh nghĩ nếu làm phẫu thuật ghép tủy thì có bao nhiêu phần trăm thành công?”
“Cùng cha khác mẹ thì tỷ lệ thành công phải là 50%”
“Nếu đứa con trong bụng Linh sinh ra, nó có thể làm cấy ghép với Niệm Sơ ngay lập tức được không?” Hoàng Anh suy nghĩ một chút, nhưng lại cảm thấy không ổn, thể chất của Niệm SƠ quả yếu, bệnh tình cũng ngày càng chuyển biến xấu đi, cơ bản là không thể đợi được nữa rồi”.

Hoàng Ánh suy nghĩ một hồi rồi tàn nhẫn nói: “Anh có thể chọc dò và lấy máu cuống rốn của đứa trẻ để xét nghiệm được không?”
Bác sĩ lắc đầu: “Tình huống của mợ chủ không thích hợp để chọc dò lấy máu cuống rốn.

Mặc dù chỉ là một ca tiểu phẫu nhưng nó cũng có rủi ro.

Đứa bé trong bụng của mợ chủ vẫn còn quá nhỏ, không những nó chưa phát triển mà còn có xu hướng sảy thai.

nữa”

“Sau bao lâu thì có thể làm?” Không phải Hoàng Ánh, mà là Lâm Quận thanh âm nói.

Đó là Lâm Quần! Bác sĩ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ít nhất phải mất một tháng nữa, tùy thuộc vào thể trạng của cô chủ”.

Lâm Quân trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi, anh ra ngoài trước đi” Hoàng Anh bảo với bác sĩ: “Mau gọi y tá đến, truyền nước cho Nhật Linh thêm lần nữa”
“Bà chủ yên tâm, tôi sẽ cho người lại ngay”.
Lê Nhật Linh nằm úp sấp ở trên giường, nước mắt rốt cục không thể ngăn lại nữa, nó không ngừng trượt qua khoẻ mắt của cô rồi biến mất trên mặt gối: “Sao anh không hỏi ý kiến em? Đây là con của em, có muốn làm tiểu phẫu hay không chẳng phải nên hỏi em trước hay sao?”
Cô cho rằng Hoàng Anh rất vui khi biết tin cô có thai vì bà ấy thích trẻ con.

Nhưng bây giờ thực chất có vẻ là không phải như vậy.

Hoàng Anh và Lâm Quân đã rất mong đợi cô có thai, chỉ để tiến hành ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ Lâm Niệm Sơ là con cháu của họ, vậy con của cô là gì? ! Một thiết bị điều trị hay là một công cụ lấy máu?!