Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 330: Cô đã đoán đúng rồi






Từ lời lẽ chẳng có một chút khí chất của người đàn ông này, Lê Nhật Linh đoán rằng mình sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, chắc hẳn cô là một miếng mồi ngon mà người đàn ông kia dùng để thu hút Lâm Quân.

Lê Nhật Linh thoải mái hơn một chút, khẽ dựa vào tủ rượu phía sau nghỉ ngơi.

“Cảm thấy mình không có nguy hiểm nên thả lỏng sao? Cô đừng đắc ý quá sớm, nếu Lâm Quân không tới, vậy thì tôi cũng không khách sáo với cô đâu. Nếu tôi chơi không vui vẻ thì hai người anh em của tôi cũng “chung vui” cùng, chỉ sợ cái thân gầy yếu mỏng manh này của cô không chịu nổi thôi”

Nói rồi, người đàn ông đó cười một cách dâm đãng, lòng bàn tay mập mạp áp lên vuốt cổ cô.

Lê Nhật Linh né tránh sự đụng chạm của người đàn ông kia, nhưng cô lại bị anh ta tóm được.

“Sao anh có thể nhìn thấy động tác của tôi?”


Rõ ràng chỗ này tối đen như mực, cô cũng không thể nhìn thấy gì cả.

“Đương nhiên tôi có cách của mình” Giọng của người đàn ông kia hơi đắc ý, anh ta đeo kính chuyên dùng để nhìn vào ban đêm, có thể nhìn thấy chuyển động của cô trong bóng tối, thậm chí là mỗi một biểu cảm rất nhỏ.

Anh ta cũng đang định dùng cách này để dạy cho Lâm Quân một bài học.

Chỉ cần Lâm Quân tìm tới đây, xung quanh đều tối om, Lâm Quân không thể nhìn thấy gì hết, nhưng đám anh em của anh ta có thể nhìn thấy, chẳng phải Lâm Quân $ẽ phải ngoan ngoãn chịu đánh sao?

Đợi anh ta trút giận xong rồi rời đi, Lâm Quân thậm chí còn không biết anh ta là ai.

Anh ta cảm thấy rất tự mãn, cho rằng cái bẫy của mình đã rất hoàn hảo không có khuyết điểm.

Nhưng anh ta không biết, ý tưởng này của anh ta có rất nhiều sơ hở, không hề có tính khả thi.

Nếu Lâm Quân có thể tìm đến đây thì đương nhiên anh đã biết anh ta là ai.

‘Vừa muốn trả thù Lâm Quân trong bóng tối, lại vừa không dám đối mặt trực diện với anh, rốt cuộc người đàn ông này là ai?

Lê Nhật Linh chưa bao giờ tham dự vào.

chuyện công ty của Lâm Quân, cô đã chọn đi chọn lại các đáp án trong đầu, nhưng cuối cùng lại không tìm được một danh sách phù hợp.

Tiếng cửa kêu cọt kẹt vang lên, một đàn em ở bên ngoài lớn tiếng tranh công: “Đại ca Cung, em sẽ canh cửa thật cẩn thận, chỉ cần anh ta vừa tới là em sẽ gọi anh ngay.”


“Được rồi, tôi biết rồi. Chỉ cần bọn họ tới đây, hai người các cậu lập tức qua chỗ tôi ngay”

Người đàn ông kia nghĩ, ba đấu một như vậy chắc chắn Lâm Quân sẽ bị hạ gục.

Đôi môi mỏng của Lê Nhật Linh mím chặt, cô luôn cảm thấy chữ “Cung” kia rất quen tai.

Lần đầu tiên cô đi dự tiệc chiêu đãi với Lâm Quân, hình như là ở nhà họ Diệp…

Diệp Trầm, Diệp Sâm Lâm.

Cô chỉ gặp mặt hai người này một lần đã vội vàng rời đi, hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì, cũng không xảy ra mâu thuần.

Chẳng lẽ, thực sự là Diệp Sâm Lâm dở trò sao?

Nhưng tại sao anh ta lại phải làm vậy?

Lê Nhật Linh cắn môi, không dám nói quá nhiều, tránh để mấy người này sinh nghỉ mà chó cùng rứt giậu.

Người đàn ông kia đứng trước mặt Lê Nhật Linh, chỉ cách cô khoảng chừng một gang bàn tay, anh ta nhìn kỹ khuôn mặt của Lê Nhật Linh, trong hơi thở dường như có thể người thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô.

“Chẳng trách Lâm Quân lại không thể buông bỏ được cô, cô thật sự là một người phụ nữ rất xinh đẹp.”

Anh ta vươn tay ra chạm vào má Lê Nhật Linh.


Lê Nhật Linh bất ngờ ngồi dậy: “Đừng chạm vào tôi”

“Tôi còn không chạm vào cô được sao?”

Người đàn ông kia cười một cách nham hiểm: “Vậy tôi nhất định phải chạm vào cô, không chỉ muốn chạm vào má cô mà còn muốn chạm vào cơ thể cô nữa”

“Chạm vào tôi? Lúc Lâm Quân đến thì anh định giải thích thế nào đây?”

“Lâm Quân sẽ không biết tôi là ai đâu” Nói rồi, anh ta cúi người hôn lên mặt cô: “Cô bị một người lạ làm nhục, cô có dám nói ra không? Tôi biết là cô không dám đâu, Lâm Quân cũng không biết…”

“Đúng vậy, đại ca Diệp.” Vừa nghĩ đến những bàn tay mập mạp nó chạm vào cơ thể mình, còn muốn làm chuyện đồi bại đó với mình là Lê Nhật Linh chỉ có thể liều chết một phen: “Anh là người nhà họ Diệp đúng không, là Diệp Sâm Lâm, hay là Diệp Trầm?”

Tay người đàn ông kia đột nhiên khựng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, anh ta nhìn cô chằm chằm, hồi lâu cũng không nói nên lời.

Lê Nhật Linh biết, cô đã đoán đúng rồi.