Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 30: Tôi nói là em rất đẹp






Anh biết Lê Nhật Linh đẹp, nhưng anh không biết cô lại đẹp thế này.

Bộ váy được thiết kế cắt may tỉ mỉ tôn lên những đường cong trên người cô, eo nhỏ không đến một vòng tay với vòng một tròn trịa và làn da trắng nõn mịn màng…

Đôi chân dài thon thả thấp thoáng dưới tà váy xẻ cao, làn váy bồng bềnh như cánh bướm trắng còn người mặc nó là tỉnh linh trong sáng và xinh đẹp nở rộ giữa vườn hoa.

‘Chân Ái’ là tác phẩm cuối cùng bậc thầy thiết kế W để lại trước khi qua đời, chỉ có duy nhất một chiếc, được thiết kế để kỉ niệm tình yêu đẹp đẽ của ông và vợ.

Rất nhiều người vung tay bạc tỉ để có được chiếc váy, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Nhưng khi chiếc váy đến tay Hà Vi Nhiên thì nó không còn xuất hiện ở đâu nữa.

Hà Vi Nhiên cũng là một nhà thiết kế, cô hiểu được cái hồn trong từng tác phẩm.

Nói khó nghe là đôi khi người không thể chọn quần áo, mà phải để quần áo chọn người.


Nếu nó được mặc bởi người khác thì chưa chắc đã toát lên được vẻ đẹp hoàn hảo này.

Lê Nhật Linh có đôi mắt trong sáng và cốt cách thanh tao nhưng sâu bên trong lại và vẻ quyến rũ chết người, không ai hợp với chiếc váy này hơn cô.

Lâm Quân nhìn chằm chằm làm cô nổi hết da gà da vịt, Lê Nhật Linh ngơ ngác. Cô không biết mình đẹp đến nhường nào nên ngượng ngùng xoa tay hỏi: “Sao thế, không đẹp à?”

Lâm Quân mím môi: “Đẹp.”

“Hả?” Đứng hơi xa nên cô không nghe rõ.

Anh bước đến chỗ Lê Nhật Linh, mặt đối mặt nhấc cằm cô gái nhỏ lên đoạn cúi xuống kể sát vào chóp mũi, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi nói là rất đẹp.

Hơi thở nóng rực phả ra khiến không khí cô hít vào mũi cũng mang theo nhiệt độ.

Hàng mi dài run run, đẹp thì cứ bảo đẹp thôi, lại gần thế làm gì.

Lê Nhật Linh lặng lẽ mắng.

Cô giơ tay lên ngực anh đẩy ra nhưng cơ thể cao lớn vẫn đứng yên không nhúc nhích. Hơi thở đã nóng lại càng nóng, khoảng cách đã gần lại càng gần…

Tim cô run lên khó hiểu, cô bỗng cảm giác thấy nguy hiểm đang ập đến: “Anh… Anh đừng đứng sát lại đây như vậy được không?”

Anh chẳng nói chằng rằng, trong đôi mắt tối tắm ấy có một Lê Nhật Linh nho nhỏ.

May có Hà Vi Nhiên chạy đến cứu cô, chị kéo Lê Nhật Linh ra nói: “Được rồi, tiết kiệm thời gian đi vì em ấy còn chưa làm tóc nữa, mặt còn chưa trang điểm xong đây này. Muốn thân thiết thì về nhà đóng cửa thong thả làm ha, ở đây thì phải nghe lời chị.”

Hà Vi Nhiên kéo Lê Cảnh Trí đi, đặt cô ngồi trên ghế da trước gương rồi vuốt ve mái tóc dài mềm mại, suy nghĩ xem nên tạo kiểu gì mới xứng đôi với bộ váy này.


Đắn đo trong chốc lát, chị quyết định quấn tóc lên cao. Vì cổ dài và trắng đẹp như thiên nga nên chị muốn làm bật lên ưu điểm đó.

Lê Nhật Linh tin tưởng hết vào Hà Vi Nhiên, khi chị đang bận tạo kiểu tóc cho mình thì cô với lấy quyền tạp chí trên bàn xem.

Bìa báo có dòng tiêu đề đỏ cực kì bắt mắt kèm với tấm ảnh cô gáo đang thân thiết kéo lấy tay Lâm Quân, phông nền là khách sạn nồi tiếng bậc nhất thành phố.

Ảnh hơi mờ nhưng cô có thề thấy được nụ cười hạnh phúc trên mặt cô gái kia, nhưng vì quá mờ nên suy nghĩ cả buổi cô vẫn không biết người đó là Lưu Ly hai ai khác. Nhưng kiểu tóc đó rất giống Lưu Ly.

Rốt cuộc Lâm Quân có tổng cộng bao nhiêu phụ nữ?

Cô khẽ lắc đầu, xem ra ngày tháng sắp tới không thể bình yên được.

Tiêu để chói mắt: Thanh mai quyền thế VS cô vợ mưu mô, kẻ đi người ở lại?

Lê Nhật Linh nhàn rỗi quá nên lật ra đọc hết cả bài viết dài.

Một phần ba bài báo viết về tình cảm chân thành sâu nặng của đôi thanh mai trúc mã, phần tiếp theo phân tích suy đoán cậu ấm cô chiêu đã làm chuyện đó và một phần ba còn lại… Mổ xẻ câu hỏi khi nào nhà họ Lâm mới bỏ ‘cô vợ mưu mô’.

Xem hết bài, cô lại đặt nó về vị trí cũ. Lê Nhật Linh không biết phải nói sao, thật ra cô cũng rất muốn biết khi nào Lâm Quân mới chịu cho cô cút. Và tại sao anh lại đột ngột đổi ý không chịu ly hôn.

Gần đây anh hành động rất kì lạ, lạ đến nỗi không cô kịp trở tay. Vì không biết phải làm sao nên đành phải chấp nhận.

Hà Vi Nhiên đẩy quyền tạp chí ra xa hơn nữa, bắt đầu dặm phấn lên mặt cô: “Đàn ông nhà mình phải trông cho Kĩ, chị nghĩ em nên quan tâm đến vấn đề này nhiều hơn.”

Lê Nhật Linh không ngờ chị sẽ nói thế, cô im lặng nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Không sao đâu chị, họ gặp dịp thì chơi thôi.”

Hà Vi Nhiên bất ngờ, cười nói: “Em tin tưởng Lâm Quân đến thế hả?

Không cần biết nguyên nhân tại sao ư?”


Lê Nhật Linh cũng cười, vì không tin nên em mới không muốn biết tại sao đấy.

Hà Vi Nhiên vẫn muốn bảo ban cô gái ngốc nghếch này vài câu: “Nhỡ đâu người phụ nữ đó luôn miệng nói đây là tình yêu đích thực thì sao? Em sẽ làm thế nào?”

“Nếu họ yêu nhau thật thì em rút lui vậy.” Hai mắt Lê Nhật Linh sáng rỡ.

Cứ đề cho kẻ thứ ba ở lại chiến đấu với kẻ thứ tư, thứ năm, thứ sáu đi, cô xin phép lượn trước.

Tuyệt vời biết bao.

Hà Vi Nhiên sững người, khẽ than thở: “Con bé ngốc nghếch không có trái tim này.”

Chị ngẩng đầu lên, Lâm Quân đã lằng lặng đứng ngoài cửa xem chị trang điểm từ bao giờ.

Mặt anh rất bình tĩnh, ánh mắt cũng không nổi lên gợn sóng nào, chẳng ai hiểu thấu cảm xúc bên trong đó cả.

Lê Nhật Linh nhìn anh qua chiếc gương rồi chợt giật mình.

Mày nhỏ khẽ nhíu lại, anh không được vui? Tại sao thế?