Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 293: Có điều gì đó đã bắt đầu nảy mầm trong lòng






Lâm Quân Lâm Quân thản nhiên hỏi lại: “Nếu như Lê Nhã Tuyết không đồng ý thì sao bảo vệ lại có thể làm ra chuyện như thế này ở nơi này được?”

Thực sự là ảnh chụp quá mức khó coi cho nên Lê Nhật Linh cũng không muốn nhìn nhiều, lập tức khóa màn hình lại, tắt giao diện đi.

Nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra: “Tại sao.

Nhã Tuyết lại muốn tra tấn bản thân mình như: vậy?”

Phần lớn mấy bảo vệ kia đều đã lập gia đình, hơn nữa tuổi tác cũng không tính là nhỏ.

Nhã Tuyết là kiểu người mắt luôn luôn nghếch lên trời kiêu căng tự phụ, làm sao có thể đồng ý phát sinh quan hệ với mấy kiểu người như thế này, thậm chí không chỉ cùng một người làm loại chuyện này.


“Điều này chỉ có bản thân cô ta biết” Lâm Quân nhìn chăm chú, giọng nói hơi trầm xuống.

Mặc dù không thể đoán được Lê Nhã Tuyết muốn làm cái gì, nhưng nói chung trong lòng anh cũng đã chắc chắn rằng, đây nhất định không phải chuyện tốt lành gì.

Trong lòng Lê Nhã Tuyết đã tính toán, lại thêm cơ thể không trọn vẹn, nên từ lâu đã không còn là Lê Nhã Tuyết của trước kia, cô ta đã trở nên điên dại…

Nói xong chuyện này, Lâm Quân ôm cô đi về phía phòng tắm.

Nửa tháng không được gặp cô, anh vô cùng nhớ cơ thể của cô.

Trong lòng Lê Nhật Linh biết rõ được ý nghĩ của anh, cô lấy hai chân đá đá để từ chối những ý nghĩ đó của anh: “Anh thả em xuống, Hà Dĩ Phong vẫn còn đang ở bên ngoài.”

Quả thật là Lâm Quân thả cô xuống nhưng lại vẫn như cũ nửa ôm nửa bế cô đi về phía phòng tắm: “Em tắm rửa trước, anh đi đuổi Hà Dĩ Phong đi”

Cô giữ chặt tay của anh: “Không được.”

Nào có người nào suốt ngày nghĩ đến làm loại chuyện như vậy, hơn nữa bây giờ còn đang là ban ngày.

Anh lại nhanh chóng đuổi Hà Dĩ Phong đi như vậy, dù sao Hà Dĩ Phong cũng là một anh tài xế có kinh nghiệm tình trường, không cần dùng đầu óc.

chỉ cần dùng tay cũng có thể suy đoán được bọn họ muốn làm cái gì.

Lâm Quân vẫn muốn cởi quần áo của cô.


“Lâm Quân, anh có thể tôn trọng em một chút có được không” Lê Nhật Linh cảm thấy mất hứng.

Vừa rồi lừa gạt cô về chuyện của Lê Nhã Tuyết cũng vậy, anh chưa bao giờ cân nhắc đến cảm nhận của cô, chỉ biết đạt được mục đích của mình.

Thật sự là có nhiều lúc trong lòng cô cảm thấy đau xót, nhưng anh lại không quan tâm, chỉ muốn thân mật cùng với cô.

Cô cố sức đẩy Lâm Quân ra, lau nước mắt đi ra ngoài: “Rốt cuộc thì anh coi em là vợ hay là búp.

bê bơm hơi?”

Các loại tư thế các loại địa điểm đã phá bỏ ranh giới cuối cùng của cô, nhưng bởi vì cô yêu anh nên mới cùng anh làm loạn.

Nhưng bây giờ Hà Dĩ Phong vẫn còn ở bên ngoài, cho dù anh không thèm để ý danh tiếng của bản thân, nhưng vì sao anh lại không thể lo lắng một chút vì cô.

Anh làm như vậy, sau này cô đối mặt với Hà Dĩ Phong như thế nào?

Lâm Quân ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: “Đừng tức giận, là anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao?”

Thật ra Lê Nhật Linh rất dễ dỗ dành, chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc gì đó, chỉ cần lẳng lặng ôm cô, không cần nói bất cứ điều gì, để cô tỉnh táo lại thì tốt rồi.

Lâm Quân nói: “Anh đi rửa mặt, em đi ra ngoài nói với Hà Dĩ Phong, tối nay chúng ta mời cậu ta ăn cơm”

Lê Nhật Linh bình tĩnh lại, gật đầu nói được.


Hà Dĩ Phong đợi bữa cơm kia đã lâu, nhưng nó lại cứ đột nhiên tới như vậy.

Có thể Hà Dĩ Phong lại cảm thấy không đói bụng, vợ chồng hai người Lâm Quân ân ân ái ái, anh ta ở lại làm bóng đèn lớn để làm gì?

Hà Dĩ Phong nói không muốn đi, muốn về nhà ăn đồ ăn thừa cơm thừa.

Lâm Quân cũng không giữ anh ta lại, anh còn ước gì Hà Dĩ Phong về nhà sớm một chút đừng quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

Nghĩ đến ánh mắt Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân, trong lòng anh lại không yên lòng, suýt chút nữa đụng phải đường.

Thật ra Lê Nhật Linh làm đồ ăn còn ngon hơn so với nhà hàng, bằng không thì sao anh ta vừa mới chia tay, liền nhớ mãi không quên việc ăn vài bữa cơm cùng cô trong nửa tháng qua chứ? Hà Dĩ Phong nghĩ lại.

Mà tình cảm là thứ mà từ trước đến nay là lòng tham không đáy.

Ngay từ đầu cảm thấy chỉ cần đứng từ xa nhìn là tốt, nhưng lần này ở cùng Lê Nhật Linh nên suýt chút nữa Hà Dĩ Phong cũng quên đi sự tồn tại của giới hạn này.