Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1522: Chương 1641






Chương 1641
“Hạ Gia Huy cậu tình nguyện bỏ học để đi làm thêm, tự hủy hoại tương lai của mình chứ không nguyện ý nhận sự trợ giúp của tớ sao?”
Bởi vì Lâm Hạ Ly tức giận nên giọng nói hơi run.

Hạ Gia Huy thấy hốc mắt Lâm Hạ Ly trở nên ửng đỏ, nước mắt gần như muốn rơi xuống thì cậu bé hơi đau lòng muốn ôm Lâm Hạ Ly vào trong ngực của cậu bé, thế nhưng cậu bé không thể làm như vậy.

Niềm kiêu ngạo của cậu bé, tự tôn của cậu bé không cho phép cậu bé làm như vậy.


Lâm Hạ Ly thấy Hạ Gia Huy đứng im tại chỗ không nhúc nhích không nói gì thì càng tức giận hơn cũng càng khó chịu hơn, thế là cô quát Hạ Gia Huy: “Hạ Gia Huy, cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu như vậy sẽ hủy hoại cuộc đời của cậu, tại sao cậu không chịu nhận sự giúp đỡ của tớ chứ? Tớ làm như vậy không phải là bố thí, rốt cuộc thì cậu xem tớ thành gì vậy chứ?”
Sau khi Lâm Hạ Ly nói xong không khống chế được nước mắt nữa, Hạ Gia Huy nhìn thấy dáng vẻ Lâm Hạ Ly giống như hoa lê dính mưa trong lúc nhất thời cảm thấy rất đau lòng.

Nhưng càng như vậy cậu bé càng không thể nhận sự trợ giúp của cô bé, cậu bé muốn bình đẳng ở bên cạnh cô bé, giữa họ đã có sự chênh lệch lớn nên không thể có thêm yếu tố bên ngoài, nếu không những lời đàm tiếu ở bên ngoài chỉ sợ sẽ càng nhiều hơn.

“Cậu đi đi, tớ không cần” Hạ Gia Huy lại lần nữa cụp mắt xuống khế nói.

Lâm Hạ Ly không ngờ cô đã nói nhiều như vậy mà thái độ của Hạ Gia Huy vẫn như vậy: “Rốt cuộc thì cậu muốn như thế nào!” Lâm Hạ Ly la lớn.

Chuyện mấy ngày nay đã làm cho cơ thể Hạ Gia Huy mệt mỏi không chịu được, mà Lâm Hạ Ly đến lại càng giống như đã rét vì tuyết lại giá vì sương, cũng giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Với cậu bé mà nói tất cả đều bởi vì lòng tự trọng, thế nên cậu bé cũng không khống chế được la lớn với Lâm Hạ Ly: “Cậu đi đi, tớ không cần cậu bố thí nên cậu đi đi! Tớ không cần cậu loI”
“Hạ Gia Huy! Tớ cũng không muốn để ý đến cậu nữa! Cậu là đồ xấu xai”
Hạ Gia Huy gật đầu: “Như vậy thì tốt hơn, dù sao chúng ta cũng không phải người cùng một thế giới nên phải phân rõ giới hạn”

Lâm Hạ Ly không ngờ Hạ Gia Huy vậy mà lại nói với cô bé như vậy, đôi mắt của cô bé nhìn chằm chằm Hạ Gia Huy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn cũng không nói gì cả, một lúc sau mới xoay người chạy ra khỏi bệnh viện Hạ Gia Huy nhìn bóng lưng Lâm Hạ Ly rời đi, trong lòng cảm thấy chát muốn đi cướp Lâm Hạ Ly về, thế nhưng chân của cậu bé lại giống như là bị rót chì không thể nào bước nổi một bước.

Một lát sau Hạ Gia Huy cười tự giễu cầm hộp cơm trong tay đi về phòng bệnh của cha cậu bé.

Không nghĩ cha Giang đã tỉnh dậy từ lâu rồi, lúc Hạ Gia Huy đi vào cha Giang đang giấy dụa muốn ngồi xuống Hạ Gia Huy vội vàng chạy tới đỡ cha Giang ngồi dậy.

Cha Giang vừa ngồi xuống vừa nhìn vẻ mặt tiều tụy của Hạ Gia Huy, trong lòng rất áy náy thể nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, mà trong đầu Hạ Gia Huy đều là tỉnh cảnh Lâm Hạ Ly vừa mới rời đi.

Hai cha con ngồi thẫn thờ với những tâm tư của riêng mình.

Một lúc lâu sau, cha Hạ dường như đã hạ quyết tâm, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nói với Hạ Gia Huy: “Con trai, cha không sao cả.

Chúng ta mau làm thủ tục xin xuất viện đi.

Dù sao thì con đã nghỉ học mấy ngày nay Hạ Gia Huy cau mày khi nghe cha nói muốn xuất viện, không chút do dự lập tức trả lời: “Cha, bệnh của cha còn chưa chữa khỏi, làm sao có thể xuất viện được? Con biết cha rất lo lắng về tiền thuốc men.


Nhưng cha đừng quá lo về chuyện đó, con sẽ gom góp tiền viện phí.


Cha Hạ nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hạ Gia Huy, biết có nói thêm cũng vô ích, dù sao thì Hạ Gia Huy đã không còn là đứa trẻ ngây ngô ngơ ngác như trước nữa, bây giờ cậu đã trở thành một người lớn, một người có thể chịu trách nhiệm chăm sóc gia đình.

Mà cha Hạ cũng vẫn luôn tự hào và hãnh diện về cậu.

Cha Hạ không còn cách nào khác, không nói gì nữa, chỉ gật đầu, lại ngủ thiếp đi.