Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1477: Chương 1558






Chương 1558
“Đúng vậy, em không biết sao?” Lâm Hòa Phong liếc mắt nhìn cô bé Hạ Ly, cười nói.

“Ôi trời đất ơi! Em lựa chọn cái chết còn hơn!” Lâm Hạ Ly nắm tóc, dáng vẻ như muốn hỏng mất.

Ở nhà ngủ nướng cả một học kỳ, cả ngày hôm nay Hạ Ly cũng không có biện pháp lên tỉnh thần, hữu khí vô lực nghe giáo viên thao.


thao bất tuyệt nói lại kế hoạch học kì mới hết một ngày, Lâm Hạ Ly chỉ cảm thấy sắp ngủ gục mất.

“Này, Hạ Gia Huy, đã lâu không gặp ha, kỳ nghỉ này mày có nhớ tụi này không?” Một nam sinh mang theo nụ cười gian gian đi về hướng Hạ Gia Huy ngồi sau bàn của Hạ Ly, ôm lấy cổ của cậu, trông dáng vẻ như quen thân lắm vậy.

Thân thể Hạ Gia Huy căng thẳng, nhìn thấy nam sinh kia thì gương mặt hiện lên vẻ quật cường, nhưng không lên tiếng.

“Lâu vậy không gặp mặt, sao mày vẫn mang dáng vẻ không tiền đồ như vậy chứ!”
Nam sinh võ bả vai Hạ Gia Huy, cười tủm tim mở miệng nói.

Người bên cạnh nghe thấy thế, cũng không nhịn được mà cười vang lên.

Hạ Gia Huy này là một kẻ quái lạ trong lớp của bọn họ, rõ ràng một trường học quý tộc, lại có một thằng nhóc nghèo hèn đặc biệt trúng tuyển chạy vào.


Gái này thì thôi đi, mấu chốt là cái thằng nhóc nghèo này lại thật đẹp trai, quanh năm mặc một bộ áo sơ mi ca rô bị giặt đến sờn cả màu rồi, nhưng lại có thể dễ dàng hạ bệ những nam sinh khác xuống, thật sự nổi bật như hạc trong bầy gà Mặt của Hạ Gia Huy có chút đỏ lên, nhưng vẫn không phản ứng bọn họ, ngồi ở vị trí của mình mà bao tập lại.

“Này, đã năm tháng nào rồi mà mày còn ngồi bọc vở nữa hả, Hạ Gia Huy mày có thấy quê mùa không hả?” Võ Trường Quang thấy mình bị bỏ qua, trong lòng càng thêm bất mãn.

Nói xong thì cậu ta năm cái bao bì tập của Hạ Gia Huy lên xé thành hai mảnh rồi vứt xuống mặt đất.

Lần này thì Hạ Gia Huy có phản ứng, vỗ bàn đứng lên: “Cậu!”
“Tao cái gì mà tao? Như thế nào? Mày còn muốn đánh nhau đúng không?” Nam sinh thấy cậu ấy đứng lên, lập tức nháy mắt với đám người đứng một bên xem náo nị bọn họ đều xoa xoa năm đấm xoắn tay áo lên đi về hướng Hạ Gia Huy, tụ lại thành một vòng tròn Võ Trường Quang vốn là người rất có uy tín trong trường học, có cả đống bạn ăn chơi, người trong lớp cũng không dám trêu chọc cậu ta.

“Này, mày nói một chút xem, mày không biết tôn trọng tao đến vậy đó hả?” Võ Trường Quang làm bộ thở dài, lại tiếp tục nói: “Như: vậy đi, mọi người đều là bạn học, tao cũng không muốn làm khó dễ mày, mày quỳ xuống nói xin lỗi tao, tao sẽ tha thứ cho mày về chuyện hôm nay”
“Nẵm mơ!” Hạ Gia Huy phẫn nộ đến mức lồng ngực phập phồng, không biết vì cái gì Võ Trường Quang cứ năm lần bảy lượt nhục nhã cậu ta, học kỳ này lại càng quá đáng, nếu mình chịu thua, vậy sau này cậu ta lại càng đắc chí lên mặt!
Cậu ấy siết chặt nắm tay lại, gương mặt âm trầm nhìn chảm chäm vào Võ Trường Quang.

“Năm mơ? Vậy mày muốn ăn đòn chứ Võ Trường Quang không nói hai lời, trực tiết lật ngã cái bàn của Hạ Gia Huy: “Két.


.

” một tiếng nện xuống mặt đất, làm cho người trong lớp nhảy dựng lên Lâm Hạ Ly ngồi ở phía trước, bị hoảng sợ tới mức không nhẹ, cũng tỉnh táo lại từ cơn bưồn ngủ, cô bé ngáp một cái, sau đó bất mãn đứng dậy, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp di truyền từ Lê Nhật Linh nhíu lại: “Các người đang làm gì thế hả?”
Cả đám người hai mặt nhìn nhau, ngược lại là Võ Trường Quang đi lên trước hai bước, không hiểu mà đánh giá Lâm Hạ Ly: “Hạ Ly, cậu muốn ra mặt cho cậu ta à?”
“Nếu như tôi nói là đúng vậy thì sao?” Lâm Hạ Ly nghẹo đầu, ý cười trong suốt mà nhìn Võ Trường Quang, từ hồi tới trường học này, cô bé vẫn luôn rất bận rộn, những người này còn không biết thân phận của cô bé.

Nhưng mà Võ Trường Quang này cả ngày xun xoe nịnh nọt mình, đúng là lòng dạ Tư Mã chiêu, người người đều đã rõ.

Quả nhiên, Võ Trường Quang mím môi, dáng vẻ như đau lòng tới cực điểm: “Hạ Ly, thäng quỷ nghèo này có gì tốt? Tại sao cậu phải giúp hắn cơ chứ?”