Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1351: Chương 1432






Chương 1432
“Đây này!”
Lâm Niệm Sơ cười một tiếng rồi đưa một phần cánh gà tới trước.
mặt Hạ Ly như làm ảo thu: “Sao chú làm được thế?” Hạ Ly tò mò mở to mắt.
“Hỏi nhiều như thế làm gì, con bé này càng ngày càng tinh nghịch”
Lâm Niệm Sơ chột dạ đẩy phần cánh gà kia tới trước mặt Hạ Ly.


Hạ Ly thừa dịp không có Hòa Phong và Chí Linh ở đây quấy rối nên vội vàng cầm một cái lên bắt đầu ăn, cũng không tiếp tục truy hỏi Lâm Niệm Sơ nữa.
Mà Lâm Niệm Sơ thì nhìn về phái Hạ Ly với vẻ dịu dàng.

Có lẽ cô bé này không biết răng chỉ cần cô bé thích thì Lâm Niệm Sơ đều sẽ chuẩn bị.
Hòa Phong và Chí Linh vất vả lắm mới có thể chen ra khỏi đám người, lại trông thấy Hạ Ly đắc ý vẫy tay với bọn họ rồi đi theo Lâm Niệm Sơ chạy ra khỏi KFC.
“Hai người không ăn à?”
Chí Linh có gọi nhưng chẳng ai để ý tới cậu bé, cậu bé bưng khay đi tới chỗ ngồi, những miếng gà còn chưa ăn xong trên bàn khiến cho Hòa Phong và Chí Linh trừng to mắt.
Hòa Phong và Chí Linh để khay đồ ăn xuống rồi vội vàng đuổi theo.
“Hai người làm vậy là không hay đâu nhé!”
“Ai bảo hai anh quấy rối chứ?”
Hạ Ly cười khúc khích rồi nhìn hai người anh đuổi theo mình.

Cô bé cầm lấy tay của Lâm Niệm Sơ rồi chạy, bốn người cười cười nói nói, vang vọng khắp nơi.
“Các con đi đâu, làm gì?”
Lâm Quân ngồi ở trên ghế salon xem tạp chí, trên mặt anh nhìn không ra vui giận nhưng lại khiến cho mấy cô cậu nhóc lén lút đi ra ngoài kia nhìn mà sợ hãi.
Mấy cô cậu nhóc không cười nữa, vội vã bước vào phòng, cứ luôn cảm thấy ngoài kia bầu trời trong xanh biết bao, nhưng trong phòng thì lại sóng to gió lớn.

Bình thường thì Lâm Quân chiều Hạ Ly nhất, cho nên mấy người đều nhìn về phía Hạ Ly với ánh mắt cầu cứu.

Cô bé chỉ có thể cắn răng đi lên trước.

Chết thì chết thôi! Chết sớm siêu sinh sớm.
“Cha đang làm gì vậy”
Hạ Ly thấy chết không sờn đi về phía trước mấy bước, cô bé thấy Lâm Quân ngẩng đầu lên thì vội vàng nở một nụ cười thật tươi.

Hạ Ly cố tỏ vẻ mình rất ngoan ngoãn, cô bé đi tới bên cạnh Lâm Quân rồi ôm lấy cánh tay anh.
Lâm Quân chẳng hề có chút đề kháng nào với cái chiêu này của Hạ Ly, anh ho khan vài tiếng rồi cố tỏ vẻ nghiêm khắc nói: “Lần sau đi đâu thì nhớ nói với người nhà một tiếng, về sớm hơn.

Cũng không nhìn bây giờ là mấy giờ rồi, ông bà nội lo lắng tới nỗi mất ăn mất ngủ.”
Lúc nãy Lâm Quân vẫn còn tức giận, bây giờ đã biến thành người cha hiền lành rồi.
“Cha không tức giận ạ?”
Lâm Quân không trả lời, nhưng vẻ mặt của anh đã là câu trả lời chính xác nhất.


Hạ Ly nháy mắt với mấy người còn lại với vẻ đắc ý, bây giờ đám nhóc mới thở phào một hơi.
“Các con đi đâu vậy?”
Giọng nói của Lâm Quân vang lên phía sau lưng, khiến cho Hòa Phong và Chí Linh dừng chân lại.

Hai cậu bé từ từ quay người lại với vẻ chột dạ, nụ cười trên mặt cũng đã không còn tự nhiên.
“Hì hì, bọn con đi xem thôi ạ!”
“Xem cái gì?”
Mấy người nhìn nhau, tự mình hại mình mất rồi.
“Vừa rồi hình như có con sâu! Đúng không?”
Chí Linh nhìn thoáng qua Hòa Phong và Lâm Niệm Sơ rồi nháy mắt.
“Đúng thế đúng thế, vừa nãy còn ở đây mà sao không thấy nữa rồi? Kỳ thật đấy!”