Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1320: Chương 1401






Chương 1401
“Trước giờ con bé đã thích âm nhạc, cha cũng đưa nó đi học rất nhiều, không ngờ sở thích giờ có chỗ dùng rồi”
“Xem ra con cũng phải để Hạ Ly đi học nhạc cụ gì đó mới được”
“Ài, con đừng bắt nạt cháu gái cha” Lê Vân Hàng giả vờ tức giận nói với Lâm Quân, hai người cười ha ha, không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

“Vậy, cha, bao giờ cha định về thành phố Hà Nội?”
“Lúc nào cũng được, đợi mở xong cửa hàng cho Hạ Linh rồi, thì con đừng chê cái thân già này nhé.



“Cha, cha nói gì đó, kể cả Nhật Linh không ở đây, thì con cũng coi cha là cha mình, vả lại, tiền mở cửa hàng để con trả đi, coi như là bồi thường nhỏ cho LX v.

“Vậy thì không ổn lắm” Lê Vân Hàng do dự một lúc, ông biết lần này không là gì với Lâm Quân, nhưng Lâm Quân đề nghị cũng vì để xin lỗi LX, nếu như trả tiền có thể khiến anh yên lòng đôi chút, thì cũng không sao.

Lâm Quân nhướng mày: “Cha khách sáo với con hả?”
“Được rồi được rồi, theo ý con, tự con liên lạc với Hạ Linh, chuyện của thanh niên các con, cha không tham gia nữa”
“Vâng, vậy trước khi cha về thành phố Hà Nội thì báo con một tiếng, con chuẩn bị trước, e là Hạ Ly nhớ cha quá rì âm Quân cười ngắt điện thoại, không hiểu sao tâm trạng ổn lên nhiều, định đặt vé máy bay.

về thành phố Hà Nội, nằm trên giường suy nghĩ.

Ở Thái, một người phụ nữ từ từ tỉnh dậy, nhìn bốn bề lạ lẫm, xoa huyệt Thái Dương của mình, phát hiện cả người mình cắm đầy ống, một người đàn ông đi vào, khua tay nói một đống nCôn ngữ mình không hiểu, đầu óc cô hỗn loạn.

“Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Người đàn ông này là ai?” Trong lòng người phụ nữ đầy nghi hoặc, định động đầy nhưng phát hiện ra cả người mình như bị tháo rời ra, đau đớn vô cùng.


Mà người đàn ông nọ thấy mình nói một hồi mà người trên giường vân không phản ứng gì, lắc đầu rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ một lúc sau, một người đàn ông Việt Nam tóc đen đi vào: “Chào cô, tôi là người của Đại sứ quán Thái Lan, có thôn dân phát hiện cô ở sông, đồng thời đưa cô đến bệnh viện, cô đã hôn mê được gần hai tháng, trên người cũng không có gì để chứng minh thân phận của cô, xin hỏi cô tên là gì, đến từ đâu? Là người Việt đúng không? Chúng tôi còn tiện liên lạc với người nhà cô”
Người phụ nữ mù mịt lắc đầu, trong đầu như sắp nổ tung, nhưng lại nói ra một câu tiếng Trung lưu loát: “Tôi không biết…”
“Vậy cô tên là gì?” Người đàn ông nhíu mày, nghe người phụ nữ nói chuyện, quả nhiên phán đoán của mình không sai, cô là người Trung.

“Tên…tôi không biết” Người phụ nữ cúi đầu, dường như đang cố nhớ lại, nhưng vẫn trống rỗng như lúc đầu.

Người đàn ông thở dài: “Xem ra phán đoán của bác sĩ không sai, vì bị thương ở vùng não, nên dù cho cô có may mắn tỉnh dậy thì cũng mất trí nhớ.


“Mất trí nhớ…vậy tại sao tôi lại ở đây?”
“Chuyện này e là chỉ có cô với thượng đế biết thôi” Người đàn ông cười khổ, chìa tay ra.


Hoàng Ánh cười ha ha, trông rất vui vẻ, khiến Hạ Ly tỉnh dậy từ trong mộng.

“Thật sao, hôm nay cha cháu về nước sao?”
Hạ Ly vừa ngạc nhiên vừa mừng, lật chăn, xoa mắt, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng.

“Thật đó, thật đó, bà đã lừa cháu bao giờ chưa, hai anh của cháu đã dậy rồi, chỉ có heo lười là cháu vẫn ngủ thôi.


Hoàng Ánh cười, híp mắt xoa má Hạ Ly.