Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1217: Chương 1293






Chương 1293
Lâm Ảnh thấy tâm trạng của Trần Hi Lam đã thả lỏng ra, nếu như đã chết thì cô ta cũng muốn chết một cách rõ ràng.
Huống hồ Lê Nhật Linh là vợ của Lâm Quân, bây giờ cô ta đang có vẻ ngoài giống hệt Lê Nhật Linh, giống đến mức thậm chí có thể lừa được Lâm Quân.

Điều đó khiến cô ta càng thấy tò mò.
“Những chuyện này cô biết càng ít càng tốt, biết nhiều chuyện cũng không có lợi cho cô”
Trần Hi Lam lắc đầu, dính líu đến càng nhiều người thì càng nhiều người có nguy cơ bị tổn thương.


Vả lại, mọi chuyện có rất nhiều, cô cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.
“Không ngờ con gái của James lại là người lương thiện như thế.
Lâm Ảnh nhìn Trần Hi Lam thích thú rồi lại lấy ra một điếu thuốc.
“Thật ra ai cũng đau khổ thôi” Trần Hi Lam nhìn điếu thuốc trong tay Lâm Ảnh rồi tiếp tục nói: “Sao nhiều người thích hút thuốc như vậy?
Thuốc là có gì ngon sao?”
“Cô thử đi”
Lâm Ảnh cười cười rồi đưa điếu thuốc trong tay cho Trần Hi Lam.
Trần Hi Lam do dự một lát rồi cũng nhận lấy.
Cô hít thử một hơi.
“Khụ khụ khụ.”
Tiếng ho của Trần Hi Lam đi cùng với một tràng cười của Lâm Ảnh.
“Không thích hợp với cô đâu.”
Lâm Ảnh lấy lại điếu thuốc để vào mồm mình.
“Nhật Linh!”

Lúc này Lâm Quân về lại chỗ của Lê Nhật Linh, anh gọi rất to.

Thời gian trôi qua lâu như vậy mà Lê Nhật Linh vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Vì hiện tại cách thời gian xảy ra mọi chuyện hai ngày nên khả năng Lê Nhật Linh sống sót càng trở nên mong manh hơn.
“Nhật Linh!”
Lâm Quân gục xuống tảng đá tìm thấy Lê Nhật Linh bật khóc đau khổ.

Trực thăng đang xoay vòng trên cao, tìm kiếm xung quanh đó.
Không một ai dám tới làm phiền anh.
Giây phút này trong thâm tâm anh chỉ còn thấy tuyệt vọng.
Cho dù mọi người đều khuyên anh từ bỏ việc tìm kiếm nhưng trong lòng anh vẫn không chấp nhận được sự thật rằng không thể tìm thấy Lê Nhật Linh.
Nước sông nhấn chìm tảng đá, âm thanh của anh như vang lên, từng tiếng thở phù phù.
Trong lòng Lâm Quân càng cảm thấy bất an, anh càng lúc càng cảm thấy lo lắng.

Cô sống không thấy người, chết cũng không thấy xác.


Lâm Quân còn tưởng anh sẽ tìm lại được cô, cho dù cô có bị thương thế nào, cho dù cô mất trí nhớ hay thành người thực vật thì anh cũng chấp nhận, anh cũng bằng lòng ở bên cạnh cô.

Nhưng đến cuối cùng không ngờ anh lại mừng hụt một phen.
Gánh nặng tâm lý khổng lồ này khiến Lâm Quân như muốn sụp đổ.
Lâm Quân dẫn theo đội cứu nạn đi tìm kiếm suốt một ngày một đêm.
Giày của anh rách tả tơi, mấy người đều đi nhiều đến nổi cả bọt nước nhưng tất cả vẫn cố cắn răng để kiên trì.
Nhưng lần này Lâm Quân dù nỗ lực đến đâu cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Lê Nhật Linh.
Trời tờ mờ sáng, ngọn đuốc trong tay đã tắt.
Lâm Quân nghe tiếng nước chảy róc rách, anh chán nản ngồi xuống.
Hai hốc mắt anh rất đen, những sợi râu nhỏ mọc ra, cảm giác cả con người vô cùng tàn tạ.