Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 1209: Chương 1285






Chương 1285
“Em tỉnh rồi à! Nào, dậy ăn cháo”
Lâm Quân nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt bỗng dưng trở nên dịu dàng.

Tay trái anh bưng chén cháo, tay phải cầm thìa, cứ xúc một thìa cháo rồi lại kề lên miệng thổi phù phù mấy cái, sau đó mới cẩn thận mà đưa lên cạnh miệng Lâm Ảnh.

Cánh môi của Lâm Ảnh khế mở, ngoan ngoãn húp cháo, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn Lâm Quân không rời, chẳng hiểu vì sao mà cô ta lại có chút tham lam trước cái cảm giác được cưng chiều này.


Cô ta biết rõ thân phận của Lâm Quân, một người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, người phụ nào có thể được anh chăm sóc cưng chiều, chắc cũng sẽ phát cuồng lên mất, nếu như có thể thay thế người phụ nữ đó để bước vào cuộc đời của anh, nói không chừng ấy sẽ là một cảnh tượng khác.

“Nghĩ gì thế?”
Lâm Quân đặt thìa vào lại trong bát, lấy tay đùa nghịch mái tóc của cô ta.

Lâm Ảnh bị cắt đứt mạch suy nghĩ, không nói gì mà chỉ nhìn anh cười cười.

“Hôm nay bệnh viện sẽ thông báo kết quả đấy, em có muốn đi xem với anh không?”
Hàng mi của Lâm Ảnh thoáng run lên một cái, thất thần mất mấy giây.

Lâm Quân còn tưởng rằng Lâm Ảnh không muốn đi cho nên anh chỉ mỉm cười rồi lại tiếp tục đút cháo cho cô ta.

“Không sao, nếu em không muốn đi thì anh cũng không ép em làm gì, để anh tự đi lấy là được rồi”
Lâm Ảnh đột nhiên giữ chặt lấy tay Lâm Quân, khế lắc đầu.

“Em cũng đi” Cô ta cố gắng thay đổi giọng nói, đây cũng là một phần trong huấn luyện, nhưng mà cũng may, thanh quản của Lê Nhật Linh từng chịu tổn thương, giọng nói có hơi khàn hơn người khác một chút.


“Được rồi, chúng ta ăn cháo xong thì đi lấy kết quả”
“Vâng”
Tuy răng lần này Lê Nhật Linh trở về có một cảm giác gì đó không giống lúc trước, nhưng nhìn bộ dáng yên lặng của cô lúc này, trái tim Lâm Quân cũng không chịu được mà mềm nhũn ra.

“Ngốc nghếch, cháo dính lên khoé miệng rồi kia”
Lâm Quân cười cười, rút khăn tay ra lau đi vết cháo dính trên khoé miệng cô ta.

Thậm chí trong một khoảnh khắc, Lâm Ảnh còn hoài nghi tất cả những điều nhỏ bé tốt đẹp này đều thuộc về cô ta.

Lâm Ảnh ngồi bên cạnh Lâm Quân, nhìn một vị bác sĩ người Thái Lan đang vừa chỉ tay lên hình ảnh bản quét não bộ của cô ta vừa nói chuyện với anh, cô ta không biết tiếng Thái nên chỉ có thể thi thoảng mỉm cười với Lâm Quân một cái.

Vì James đã nói là sẽ giải quyết mọi chuyện, cho nên Lâm Ảnh cũng không tỏ ra lo lắng chút nào, nhưng khi nhìn đến Lâm Quân đang ngồi bên cạnh, chẳng hiểu vì sao mà cô ta vẫn có chút hồi hộp.

“Tốt rồi, chúng ta đi thôi.


Lâm Quân khẽ gật đầu với vị bác sĩ rồi đỡ Lâm Ảnh bước ra khỏi phòng điều trị.


“Bác sĩ nói thế nào?”
Lâm Ảnh nghiêng đầu, thăm dò hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Quân thì cũng đại khái hiểu được tình hình rồi.

Trong nội tâm, cô ta rõ ràng cũng yên tâm hơn nhiều.

Lâm Quân đột nhiên quay người lại, đối mặt với Lâm Ảnh, tay khoác lên trên vai của cô ta, hành động này khiến cho Lâm Ảnh không kịp đề phòng, thoáng nhìn qua cánh tay đang khoác trên vai mình, cô ta theo.

bản năng muốn lùi lại một bước, nhưng sau khi nghĩ lại thân phận hiện tại của mình là vợ anh, lúc này mới hoàn hồn.

“Đừng sợ, nghe anh nói.