Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 10: Mau kí tên vào thỏa thuận ly hôn đi






Lê Nhật Linh đang chạy vội ra cổng thì hoảng hốt nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô lấy ra xem thử, tên người gọi trên màn hình khiến da đầu cô run lên.

Lâm Quân?

Ba năm nay hai người không hề liên lạc với nhau, sao bây giờ anh lại gọi cho cô thế này?

Lê Nhật Linh không dám quay đầu lại, cô sợ bị anh phát hiện ra gì đó.

Nhưng dù quay lưng về phía Lâm Quân thì cô vân cảm nhận được ánh mắt quan sát sắc bén đằng sau đang đảo quanh người mình.


Không được, phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Trong trường hợp này, cô không thể mất đi kiểm soát…

Lê Nhật Linh hít sâu để giữ bình tĩnh, bước thật chậm và lén ấm nút tắt âm điện thoại rồi làm bộ làm tịch giơ lên nghe: “A lô? Tớ về ngay, tớ đang đi trên đường rồi.”

“Cậu ở đâu cơ? Ồ, cậu đến đây đón tớ hả, vậy để tớ ra ngay…”

Nhìn cô gái vừa nghe điện thoại vừa đi mất rồi nhìn lại cuộc gọi không ai nhận của mình, Lâm Quân không còn nghỉ ngờ gì nữa.

Nhưng anh lại buột miệng măng: Người phụ nữ đáng ghét này, ai cho cô ta lá gan phớt lờ cuộc điện thoại từ anh?

Lần đầu không có ai nghe máy, mặt Lâm Quân hầm hầm bình tĩnh gọi thêm lần thứ hai.

Bấy giờ Lê Nhật Linh đã ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, thấy cuộc gọi đến từ Lâm Quân lập tức nén giọng nhận điện thoại: “A lô…”

Mới thốt ra một chữ thì đầu dây bên kia đã mất kiên nhẫn ra lệnh: “Mau kí vào thỏa thuận ly hôn đi! Không thì cô đừng trách tôi không nể nang gì đấy!” Hết lời lập tức tắt luôn, không hề cho cô cơ hội nói chuyện.

Nghe tiếng cuộc gọi kết thúc, Lê Nhật Linh cau mày.


Mòe gì thế? Thỏa thuận ly hôn? Thế thì anh đưa đi chứ! Lại còn nể với cả nang, tưởng cô muốn làm vợ chồng với hay lắm hay gì ấy! Đồ cặn bãt Lê Nhật Linh bên này đang tức giận bỏ đi, bên kia Lâm Quân lại đang vui vẻ.

Anh đã nhắc nhở rồi, nếu là một người biết điều thì cô ta nên ký tên cho nhanh rồi gửi trả lại đây.

Đến khi kết thúc mối quan hệ này, anh sẽ đến tìm bé mèo hoang.

Đôi mắt đào hoa đa tình cong cong: Chờ anh nhé mèo con…

Cúi xuống nhìn cái tên được lưu cho dãy số nào đó, nụ cười chợt vụt tắt: Bà Lâm? Ô, kẻ đầu óc đầu âm mưu đó mà cũng xứng làm bà Lâm hả?

Lâm Quân sửa thành kẻ mưu mô ngay tắp lự, anh định bỏ thêm tên cô vào nhưng lại không nhớ ra một cái tên nào cả.

Gô ta tên Lê gì gì đấy nhỉ?

Mẹ Lâm lại gân anh, nhíu mày hỏi: “Ranh con, sao con dâu mẹ khó chịu con lại không báo cho mẹ tiếng nào? Con bé có sao không?”

“Hả?” Lâm Quân chẳng hiểu mô tê gì.


Đang định lên lớp anh thì mẹ Lâm lại nhớ đến cảnh hai người thân thiết nên dẫn lòng xuống: “Mau đưa con bé đến bệnh viện đi! Đứng đực ra đây làm gì? Con định bỏ nó đi khám một mình chắc, chồng con gì lạ đời thế?!”

Tuy vẫn không hiểu lắm nhưng anh có thể đoán được phần nào từ lời mẹ Lâm.

Chắc là cô gái mưu mô đó lại lấy cớ bệnh nên không đến tham gia bữa tiệc rồi. Hừ, cũng biết điều, không chạy tới làm bẩn mắt anh.

“Đi lẹ lên, chắc con bé vừa mới đi đây thôi.”

Lâm Quân nương theo lực đẩy của mẹ Lâm ra đến cửa: “Con biết rồi, con đi đây.”

Đang không biết nên tìm cớ gì để chuồn đi thì cơ hội đến ngay trước mặt, tất nhiên anh sẽ không bỏ qua.

Thấy anh vội vã chạy đi, mẹ Lâm hài lòng gật đầu: Trẻ người non dạ chưa được dạy dỗ thôi, trước sau gì bà cũng biến thẳng ranh con này thành người chồng ngoan ngoãn rồi hai đứa nó sẽ cùng nhau sinh một đứa cháu mập mạp kháu khỉnh cho nhà họ Lâm…