Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 69




Sau khi buổi diễn tấu kết thúc, Dung Hoan được Phó Tư Diễn ôm xuống sân khấu, có rất nhiều phóng viên truyền thông tiến lên phỏng vấn. Toàn bộ quá trình người đàn ông đều che chở cô, chỉ trả lời vài câu đơn giản.

Trở về phòng nghỉ, người của phòng làm việc vui vẻ vây lấy cô: “Chúc mừng nhé chị Dung Hoan, còn cả anh Phó nữa! Cầu hôn lãng mạn quá đi thôi!”

“Khi nào có thể được ăn kẹo mừng đây hì hì ~”

“Chị Dung Hoan, hai người đứng với nhau quả là xứng đôi vừa lứa, hợp lắm!”

Dung Hoan bị bọn họ nói đến ngượng ngùng, Phó Tư Diễn giữ gáy cô, cười nói với mọi người: “Kẹo cưới có nhanh thôi.”

“Oaaaaa ~~~”

“Mọi người đủ rồi nha, còn sợ mặt chị Dung Hoan chưa đủ đỏ à?” Hồ Hinh cười kéo mọi người ra ngoài: “Không quấy rầy hai người nữa, chúng tôi ra ngoài chờ.”

Một đám người gọi nhau í ới chạy hết, phòng nghỉ chỉ còn lại hai người.

Phó Tư Diễn nhìn cánh tay và vai ngọc trần tr.ụi của cô nhóc, lập tức cởi áo khoác phủ lên cho cô.

Dung Hoan còn đắm chìm trong lời cầu hôn của anh, lúc hoàn hồn, đã cả người cả áo được anh ôm vào lòng. Bàn tay nóng rực của anh dừng ở bên hông cô, truyền đến nhiệt độ cuồn cuộn không dứt.

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp: “Ai nói tối nay anh không ôm được, không hôn được nào?”

Sắc mặt Dung Hoan nóng bừng, còn chưa trả lời, đã cảm nhận được nụ hôn nồng cháy của anh lại lần nữa rơi xuống. Thân thể cô theo bản năng lùi về sau, khiến động tác hôn của anh càng thêm mãnh liệt.

Dung Hoan có thể cảm nhận được cảm xúc nào đó trên thân thể anh đang sôi trào. Anh buông môi cô ra, nắm cằm cô, khàn giọng nói: “Cưng à, cuối cùng đêm nay có thể rồi.”

Cô đã hiểu ám chỉ của anh, nhưng mà... cô túm cổ áo anh, ngập ngừng nói một câu. Anh không nghe rõ: “Em đang nói cái gì đấy?”

“Em...” Cô vùi đầu càng thấp hơn: “Bà dì của em đến.”

Cô cũng không ngờ mà QAQ.

Người đàn ông im lặng vài giây, cảm giác buồn bã thoáng qua tim nhưng cuối cùng lời thốt ra chỉ là một câu giàu từ tính: “Không sao, tương lai của chúng ta còn dài.”

“Dạ...”

Anh xoa xoa đầu nhỏ của cô, cười khẽ nói: “Tối nay như này, anh đã rất thỏa mãn rồi.”

Câu “Em bằng lòng” kia, anh đã thử tưởng tượng ngàn vạn lần ở trong đầu, thế nhưng khi nghe cô nói ra vẫn mang đến cho anh cảm xúc lâng lâng khó tả.

-

Hai người về đến nhà, Dung Hoan đi tắm rửa trước. Lúc cô tắm xong đi ra thì nhìn thấy Phó Tư Diễn đang lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong ngăn kéo ra, cô đến gần nhìn vậy mà lại là sổ hộ khẩu của cô?

“Anh lấy từ đâu đấy?”

“Lúc ông ra nước ngoài đã đưa cái này cho anh.” Ngày đó trước khi đi, bác Dung gọi anh vào phòng sách, đưa sổ hộ khẩu cho anh, chỉ nói một câu: “Muốn làm thì làm nhanh đi.”

“Anh lấy sổ hộ khẩu... làm gì?”

Anh nhướng mày nhìn cô: “Em nói xem?”

Cô xoay người, cười trộm.

Phó Tư Diễn tắm rửa xong đi ra nằm trên giường, kéo Dung Hoan đang chơi di động vào ngực. Cô lập tức buông di động, ngẩng đầu ôm lấy cổ anh, cười ngọt ngào.

“Em yêu vui vẻ vậy?”

Cô nói nhỏ: “Em cho rằng anh sẽ không cầu hôn em nhanh như vậy...”

“Anh còn cảm thấy đã chờ đủ lâu rồi.” Muốn cưới cô là “âm mưu” của anh từ lâu rồi.

Dung Hoan rút cánh tay về, nhìn nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay, ngửa đầu hỏi anh: “Nhẫn của anh đâu?”

“Ở ngay trong phòng.”

Cô vội đứng dậy, bắt đầu lật ngăn kéo. Anh nhìn cô, khẽ cười: “Có thể tìm được không?”

“... Tìm được rồi!” Cô lật ra một cái hộp nhỏ, mở ra nhìn chính là nhẫn đôi đặt làm riêng với nhẫn của cô. Phía trong nhẫn của cô và Phó Tư Diễn có khắc: “Y&H” cùng “H&Y”.

Cô cầm nhẫn nhảy lên giường, nắm lấy tay anh, nhìn anh, giọng vô cùng dịu dàng: “Xin hỏi ngài Phó Tư Diễn, có bằng lòng cưới em, để Hoan Hoan thích anh cả đời không?”

Anh sửng sốt trong nháy mắt rồi chợt hôn lên môi cô: “Là vinh hạnh của anh.”

Cô đeo nhẫn lên tay anh, sau đó thưởng thức bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người: “Tư Diễn, mắt của anh tốt thật đấy.”

“Em nói là nhẫn hay là em?”

Cô phì cười: “Cả hai.”

Anh xoay người đè cô ở dưới người, hôn môi. Dung Hoan cũng nhiệt tình đáp lại anh. Cô cảm thấy giống như đang bước trên mây, cô cũng biến thành một chiếc kẹo bông gòn hòa tan trong nhiệt độ nóng bỏng của anh.

Sau một lúc lâu, anh buông môi cô ra, dựa vào bên tai cô thở d.ốc: “Anh phát hiện sự nhẫn nại của anh được em luyện rất tốt.”

Nếu đêm nay “bà dì” của cô không tới, hiện tại chắc canh cô sẽ phải bị anh “ăn tươi nuốt sống”.

Cô đau lòng ôm eo anh: “Qua mấy ngày nữa là không cần nhịn nữa rồi?”

“Thật không?”

“Em... Em mệt thì không được.” Cô chột dạ bổ sung.

Anh nặng nề cười: “Nhóc con xấu xa.”

Anh lật người cô lại, lần nữa ôm vào lòng. Dung Hoan cuộn tròn người, đầu gối lên cổ anh nói: “Tư Diễn, em cảm thấy rất lạ.”

“Hử?”

“Sao anh lại thích em... Rõ ràng trước khi gặp em, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái ưu tú hơn em.”

“Đồ ngốc lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.”

“Em không hề nha...”

Anh cười nắm lấy tay cô, nói: “Lúc ấy vừa quen em, vóc dáng em nho nhỏ, thẹn thùng gọi anh “chú Phó”. Mỗi lần anh trêu em, em sẽ đỏ mặt. Trong lòng anh cứ nghĩ sao da mặt cô bé này lại mỏng thế kia chứ?

Anh dần dần nhận ra em rất đáng yêu, cho dù là lúc bị trêu, lúc tức giận hay là lúc nghĩ một đằng nói một nẻo. Sau đó anh lại nghĩ... nếu có thể biến em thành của một mình anh, chỉ đáng yêu ở trước mặt một mình anh thì thật tốt biết bao.”

Đầu Dung Hoan hơi lắc lư, ngoan ngoãn nói: “Bây giờ em cũng chỉ đáng yêu ở trước mặt anh thôi đó.”

Anh xoa đầu cô: “Ừ, anh cảm nhận được mà.”

“Thật ra trước kia anh rất sợ yêu đương. Ngay lúc đó anh cực kỳ sợ hãi việc phải bắt một mối quan hệ hoàn toàn mới với người khác. Nhưng sau khi ở bên em, anh hoàn toàn không nghĩ vậy nữa... Anh cảm thấy tình yêu nên giống thế này.”

“Sao em lại không nghĩ vậy chứ?”

Dung Hoan cười rồi sau đó ngáp một cái, anh nói: “Nhanh ngủ đi. Mấy ngày nay em không được ngủ ngon rồi.”

“Tư Diễn ngủ ngon...”

-

Sáng sớm hôm nay, chào đón Dung Hoan là ánh mặt trời ấm áp ngày đông.

Cô duỗi người, chậm rãi mở mắt, phát hiện người nằm cạnh đã không thấy đâu. Cô vội đi rửa mặt rồi ra ngoài tìm anh thì nghe được anh ở phòng sách gọi điện thoại.

“Vâng. Chuyện hôn lễ cháu đã bắt đầu sắp xếp, chú Dung cứ yên tâm.”

Dung Hoan: “Anh đang nói chuyện điện thoại với ông à?”

Giọng cô nhóc khiến anh quay đầu lại: “Tỉnh rồi à?” Anh nói vài câu với đầu dây bên kia, sau đó đưa điện thoại cho Dung Hoan: “Ông tìm em.”

Dung Hoan nhận máy, lại nghe được đầu truyền kia đến tiếng cười sang sảng khỏe mạnh của Dung Khang Đạt: “Hoan Hoan, ông mừng thay cho các cháu.”

Cô bị tiếng cười này, lập tức làm cho gương mặt nóng lên: “Ông ạ, Tư Diễn nói với ông sớm thế ạ?”

“Ngày hôm qua ông đã biết rồi, lúc ấy các cháu ở trên sân khấu, Ngưng Ngưng còn phát sóng trực tiếp cho ông xem đấy!”

“...”

“Khi nào các cháu đăng ký kết hôn? Chuyện này không chậm trễ được.”

Cô nhóc được Phó Tư Diễn ôm trong lòng, nói với ông qua loa ngoài: “Sáng nay cháu sẽ đưa cô ấy đi.”

“Được, được, được. Chút nữa ông phát bao lì xì lớn cho hai đứa.” Nét mặt ông cụ toả sáng, vui vẻ ra mặt.

Cúp máy, Dung Hoan hỏi anh: “Hôm nay đi đăng ký kết hôn luôn à?”

Anh xoa bóp khuôn mặt cô: “Ừ, không chờ được.”

“Ừm...” Thật ra cô cũng rất chờ mong nha.

Hai người đi xuống lầu, cô ngồi ở trước bàn ăn, khuỷu tay chống cằm, nhìn anh chuẩn bị bữa sáng: “Tư Diễn, em muốn ăn bánh mì nướng với trứng chiên.”

“Chờ chút anh làm cho em.”

“Dạ ~”

Hai người ăn xong bữa sáng. Phó Tư Diễn gấp gáp không chờ nổi muốn kéo cô ra cửa, Dung Hoan lại nói: “Em phải lên thay quần áo!”

“Thế này là đã đẹp lắm rồi.”

“Không được! Em đổi bộ khác...” Dung Hoan “bịch bịch bịch” chạy lên trên lầu, đặc biệt chọn một chiếc váy len vừa mua. Sau khi thay xong, cô soi gương sửa sang lại, bên hông lập tức có một đôi tay đặt lên: “Thật không nghĩ tới Hoan Hoan muốn buổi đăng ký kết hôn long trọng vậy.” Phó Tư Diễn mỉm cười nói.

Cô không nói gì, xoay người nhìn thấy anh cũng đã đổi quần áo, là bộ cô mới mua cho anh mấy hôm trước. Cô trêu lại anh: “Làm như người nào đó không nghĩ vậy ấy.”

-

10 giờ sáng, xe chạy đến Cục Dân Chính.

Hai người đi vào, một tiếng sau, cầm hai tờ giấy chứng nhận đỏ mới mẻ đi ra. Trên giấy chứng nhận đỏ là ảnh chụp. Dung Hoan tươi tắn xinh đẹp, đầu hơi nghiêng về đầu vai của người đàn ông. Phó Tư Diễn ngày thường nét mặt nhạt nhẽo, khóe môi cũng cong lên nụ cười, hai người thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc. Lúc ấy nhân viên chụp ảnh còn trêu ghẹo một câu “thoạt nhìn rất xứng đôi”.

Dung Hoan nhìn ảnh chụp, nhoẻn miệng cười, tờ giấy chứng nhận trong tay đã bị anh lấy đi: “Anh cất vào trong ngăn kéo ở trong nhà.”

“Em muốn xem lại mà...”

“Nếu cảm thấy anh đẹp trai thì cứ nhìn người thật là được.”

Dung Hoan cười đánh anh, nắm tay nhỏ lại bị bàn tay anh bọc lấy. Anh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn một cái, sau đó cất tiếng gọi: “Vợ.”

Trong lòng cô run lên, gương mặt lập tức đỏ bừng. Thấy cô không phản ứng, anh gãi nhẹ chiếc cằm mềm thịt của cô: “Phải gọi anh thế nào?”

“Chồng.” Giọng cô vừa mềm vừa ngọt.

Tuy đây là lần thứ hai anh nghe cô gọi bằng xưng hô này, nhưng lần này khác với lần trước, lần này cô gọi anh lúc tỉnh táo.

Lòng anh mềm mại như nước, nhếch môi cười, anh nắm lấy tay cô: “Đi nào, chúng ta về nhà thôi, bà Phó.”

-

Sau khi về đến nhà, Phó Tư Diễn nhận được điện thoại của công ty. Lần này anh thật sự phải đi công tác một chuyến, sang tỉnh bên hai ngày. Một hợp đồng cực kỳ quan trọng xảy ra chút vấn đề, cần anh tự đích thân đi xử lý.

Tuy rằng vừa mới kết hôn, nhưng Dung Hoan cũng không tức giận để anh yên tâm mà đi. Buổi chiều sau khi Phó Tư Diễn lên máy bay rồi, Dung Hoan gọi điện thoại cho Hề Phán, nói chuyện đăng ký kết hôn.

“Wow chúc mừng nha! Tốc độ này của các cậu được quá nhỉ! Khi nào tổ chức hôn lễ ~”

“Mấy thứ này tớ không rõ lắm, giao cho Phó Tư Diễn xử lý.”

“Lúc này không phải cậu không nên ngọt ngào mặn nồng với anh ấy à? Sao nghe giọng cậu nhàn nhã thế?”

“Anh ấy đi công tác.”

“Đi công tác?! Ngày đầu tiên kết hôn đã đi công tác, không được nha.”

Dung Hoan cười cười: “Anh ấy đi làm việc lớn. Đúng rồi! Tớ nghĩ chờ anh ấy trở về tớ phải cho anh ấy một niềm vui bất ngờ... Cậu nói xem tớ nên chuẩn bị quà tân hôn gì cho anh ấy?”

“Quà á... Tự gói cậu lại thành quà dâng lên, đàn ông ai cũngthích.”

Dung Hoan đỏ mặt: “Cậu lại bắt đầu nói bậy.”

“Không phải, tớ nói nghiêm túc.” Hề Phán lập tức balabala nói một loạt cho cô nghe. Dung Hoan nghe xong, mặt đỏ tai hồng hỏi lại: “Như vậy thật sự được à?”

“Bảo đảm là đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ.”

-

Phó Tư Diễn sớm hẹn là chiều ngày kia trở về. Vì chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho anh, Dung Hoan đặc biệt chuẩn bị bữa tối dưới nến, nhưng ai biết Phó Tư Diễn gọi điện thoại về nói tối nay sẽ về nhà hơi muộn.

Dung Hoan chờ đến hơn chín giờ tối, bữa tối dưới nến đã lạnh, cô nhìn đồng hồ trên tường, thở dài đi lên lầu.

Trên giường đặt “Niềm vui bất ngờ nho nhỏ” cô chuẩn bị riêng cho đêm nay. Cô ngẫm nghĩ, vẫn thay nó đi, lại mặc thêm cho mình một chiếc áo khoác.

Thay áo ngủ xong, đột nhiên nghe được dưới lầu truyền đến âm thanh.

Phó Tư Diễn về rồi!

Cô vội lao ra khỏi phòng, thò đầu, nhìn thấy bóng dáng anh từ huyền quan đi vào. Cô lập tức chạy chậm xuống lầu: “Tư Diễn, anh đã trở lại…”

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng linh động như tinh linh của cô, ánh mắt nhiễm sương gió lập tức tan rã, hóa thành dịu dàng. Anh vững vàng ôm lấy cô, bàn tay to vuốt ve gáy cô, cười khẽ vài tiếng, nói: “Bé con nhớ anh đến vậy sao?”

“Anh không nhớ em à?”

“Sao có thể.” Anh cúi đầu dứt khoát cho cô một nụ hôn nóng bỏng, mang theo vẻ mạnh mẽ, nhiệt liệt và hoàn toàn nắm giữ quyền làm chủ.

Cô nhóc nhắm hai mắt, lông mi mảnh dài run rẩy, theo bản năng nhón chân ôm lấy cổ anh. Ai ngờ cô vừa đưa tay lên thì áo khoác mở rộng, lộ ra phong cảnh bên trong.

Tầm mắt Phó Tư Diễn rơi xuống.

Cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây trắng muốt, phấn ren xuyên thấu thoắt ẩn thoắt hiện, lớp lụa mỏng manh tôn lên vóc dáng yểu điệu.

Đầu óc anh khựng lại một giây, khàn giọng hỏi: “Em cố tình mặc thế này à?”

Mặt cô như anh đào, cụp mi nhẹ nhàng gật đầu: “Em muốn cho anh niềm vui bất ngờ...”

“Đúng là nhóc vô lại.”

Anh cắn môi đỏ của cô, sau đó bế ngang cô lên lên, đi lên lầu. Cô nói: “Em còn chuẩn bị bữa tối cho anh đó.”

“So với bữa tối, anh có thứ càng muốn ăn hơn.”

Mặt cô đỏ lên, hiểu mình đây là chủ động đưa tới cửa...

Đi vào phòng ngủ, anh chợt đóng cửa lại, cô sợ hãi hô lên một tiếng, áo khoác rơi trên thảm.

Cô nhìn anh, sắc mặt đỏ ửng, ngay sau đó từng nụ hôn triền miên rơi xuống.

Dung Hoan hoàn toàn rơi vào trong ánh sáng mông lung trong phòng ngủ, không biết mình đang ở chỗ nào, bây giờ là lúc nào, chỉ có thể thuận theo phản ứng bản năng nhất của thân thể.

Dung Hoan cảm thấy mình bị ném vào trong mưa rền gió dữ, bản thân giốn như chiếc thuyền cô đơn kia, theo sóng cuộn trào mãnh liệt phập phồng lay động trên mặt biển. Khi thì bị nước biển bao phủ, khi thì có được cơ hội thở d.ốc. Cô choáng váng hoa mắt, cảm thấy giữa đất trời chỉ còn lại mình và người trước mắt.

Cô mới biết được hóa ra loại chuyện này, chỉ khi với người mình yêu mới có thể cảm nhận được vui sướng.

Bóng đêm dần dày đặc, cuối cùng kết thúc, trong đầu Dung Hoan là khoảng không, cảm thấy mình như con cá trên bờ.

Một lát sau, anh ngửa đầu, cười khẽ lau đi mồ hôi trên mặt cô, giải thích với cô: "Em đang ở thời kỳ an toàn, hiện tại không thành vấn đề."

"Dạ..." Cô khẽ căn đôi môi đỏ mọng, đột nhiên ngửa đầu hôn cằm anh một cái. Anh sửng sốt một chút, lại hôn lên cằm cô một cái: "Có qua có lại."

Cô cong môi nở nụ cười, chợt nghe anh nói: "Hoan Hoan, anh yêu em."