Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 68




Lúc Dung Hoan và Phó Tư Diễn đi qua hai người kia, hai cô gái sợ tới mức ôm chặt giấy tờ trong tay cúi đầu thật thấp, chỉ sợ Dung Hoan đột nhiên dừng lại gây rối với bọn họ.

Giây phút đó họ thật sự cảm thấy mình đã giẫm lên lằn ranh bị đuổi việc.

Nhưng mà ánh mắt Dung Hoan chỉ nhàn nhạt lướt qua bọn họ, không nói gì cả, nhưng điều này không có nghĩa cô cứ vậy mà nén giận. Đi đến văn phòng của anh, cái miệng nhỏ của cô chu lên, ngồi xuống sofa, hờn dỗi không thèm quan tâm anh.

Anh nhìn vẻ mặt không vui của cô, lập tức ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào trong lòng, dịu dàng nhỏ giọng dỗ dành: “Làm sao thế? Hình như em không vui.”

“Hừ...”

Anh bóp bóp mặt cô: “Vừa rồi ai bắt nạt em, không được giấu.”

Dung Hoan túm cổ áo anh, nhỏ giọng ngập ngừng: “Người công ty anh.”

Sắc mặt anh sầm xuống: “Nói rõ cho anh, Hoan Hoan.”

Dung Hoan kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra. Dung Hoan ngẩng đầu, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm anh, hung dữ chất vấn: “Cô ta nói ngày nào cũng có mấy cô gái vớ vẩn ở đâu tới tìm anh, có phải thật không?”

Anh cong môi, không kiềm được hôn lên má cô một cái, mặt cô đỏ lên mấy phần, giận hờn nói: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy!”

“Sao cục cưng tức giận cũng đáng yêu thế này nhỉ? ” Đây nào phải tức giận, rõ ràng là đang nhõng nhẽo.

“Anh còn như vậy...”

“Được rồi, được rồi!” Anh ôm sát cô lại, kiên nhẫn giải thích với cô: “Em đừng nghe người kia nói bậy, hàng ngày nếu có cô gái nào đến tìm anh thì đều là bàn công việc. Nếu là những cô gái có ý đồ khác, anh đều sẽ từ chối, không có khả năng bước vào văn phòng của anh. Em cứ nghĩ đi đâu đâu thế?”

Dung Hoan dựa vào đầu vai anh, nghe vậy, lấy khuôn mặt nhỏ cọ cọ cổ anh: “Được rồi. Em tin anh.”

Phó Tư Diễn dỗ cô vui vẻ xong thì gọi Kế Sâm vào, lạnh giọng dặn dò: “Chuẩn bị một phần cà phê và điểm tâm, phát xuống cho từng nhân viên, cứ nói là vị hôn thê của tôi mua cho mọi người. Sau đó anh đi tra camera xem vừa rồi cô gái nói chuyện với Dung Hoan ở dưới lầu là ai.”

Anh định tuyên bố chủ quyền kèm theo tính sổ sau.

Kế Sâm gật đầu, lập tức đi ra ngoài làm việc.

Kế Sâm đi rồi, Dung Hoan nhỏ giọng phản bác người đàn ông: “Sao lại thành vị hôn thê...”

“Chẳng lẽ không phải?” Anh hỏi lại.

Lòng Dung Hoan ngọt như mật, buông tay anh ra đi lấy hộp cơm, nói sang chuyện khác: “Mau, ăn cơm trước.”

Hộp cơm được mở ra, bên trong có rau xanh xào, sườn heo chua ngọt, còn có trứng rán hàu biển, rất phong phú.

“Cục cưng đút cho anh ăn.”

Cô liếc anh: “Anh tự ăn đi.”

“Làm việc cả ngày, tay anh đau rồi.”

Cô cười múc một miếng cơm đút vào trong miệng anh.

-

Lam Thiến ở dưới lầu trong lòng vẫn lo sợ bất an. Vừa rồi cô ta nói năng lỗ mãng với Dung Hoan, trở lại văn phòng, cô ta nói chuyện này với những người khác, mọi người đều rất ngạc nhiên: “Bạn gái tổng giám đốc Phó?! Trời ạ! Anh ấy thực sự có bạn gái, tan nát cõi lòng...”

Gần đây công ty vẫn luôn nghe đồn Phó Tư Diễn có bạn gái, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy không có khả năng, ai ngờ lần này lại gặp được: “Bạn gái của tổng giám đốc Phó có đẹp không??” Bọn họ kích động hỏi Lam Thiến.

Trong lòng Lam Thiến ghen ghét, cảm thấy dáng người Dung Hoan còn không bằng cô ta đấy, vì thế bĩu môi khinh thường nói: “Bình thường, không quá đẹp.”

“Ồ sao có thể! Người mà tổng giám đốc Phó nhìn trúng có thể kém à...”

Một cô gái khác nhìn thấy Dung Hoan lại nói: “Tôi cảm thấy rất xinh đẹp, rất có khí chất, da trắng lắm, cười rộ lên đẹp cực kỳ.”

Các cô đang trò chuyện, phía sau truyền đến tiếng bước chân, hóa ra là Kế Sâm dẫn theo mấy trợ lý của tổng giám đốc đưa trà bánh đến cho mọi người!

Mọi người nghe được Kế Sâm cười nhạt nói: “Tăng ca vất vả, đây là vị hôn thê của tổng giám đốc Phó chuẩn bị cho mọi người.”

Vị hôn thê?!!

Hóa ra không phải bạn gái, đã là cấp bậc vị hôn thê!

Lam Thiến cảm thấy sống lưng lạnh toát. Khi nhận trà bánh, cô ta theo bản năng trốn tránh ánh mắt của Kế Sâm, lại nghe anh ấy nhỏ giọng nói: “Qua đây với tôi.”

Lam Thiến và Kế Sâm đi đến phòng trà nước không người, Kế Sâm lạnh giọng nói: “Vừa rồi cô Dung - vị hôn thê của tổng giám đốc Phó đi lên đây đã nói chuyện với cô, tổng giám đốc Phó đã biết.”

Lam Thiến cảm thấy đầu choáng váng, vội vàng nhận sai giải thích: “Xin lỗi, lúc ấy tôi không biết là vị hôn thê của tổng giám đốc Phó. Tôi cứ tưởng... Xin lỗi, rất xin lỗi!”

“Đây là cảnh cáo lần một. Nếu không muốn bị sa thải thì lần sau nói chuyện chú ý đúng mực, mình đứng ở vị trí nào thì nói việc đó, hiểu chưa?”

“Tôi hiểu rồi.” Lam Thiến cúi đầu.

-

Buổi tối Dung Hoan ăn cơm xong với Phó Tư Diễn, anh tiếp tục làm việc, Dung Hoan ở văn phòng chờ anh. Hơn 8 giờ, cuối cùng anh cũng xong việc, quay đầu thì nhìn thấy cô nhóc kích động chạy đến trước mặt anh, vui vẻ nói: “Tư Diễn, nói cho anh một tin tốt!”

“Hử?”

“Anh có biết trung tâm thành phố chúng ta đang xây dựng một phòng hòa nhạc không? Là phòng hòa nhạc lớn nhất tỉnh sau khi xây xong đó!”

Phó Tư Diễn cố nén đuôi lông mày nhếch lên, ôm cô ngồi vào sofa, bình tĩnh hỏi: “Có nghe tới, sao vậy em?”

“Phòng hòa nhạc này tháng sau sẽ xây xong! Hôm nay người phụ trách phòng hòa nhạc gọi điện thoại cho em, mời em làm người đầu tiên đến diễn tấu piano!”

Ánh mắt người đàn ông dừng trên khuôn mặt rạng rỡ của cô, cười khẽ hỏi: “Vui thế à?”

“Đương nhiên vui rồi. Em cảm thấy đây là một loại vinh dự cũng là một lời khẳng định đó. Nhưng em chỉ không hiểu sao lại mời em thôi...”

Anh véo chóp mũi cô: “Sao không thể là em? Hoan Hoan ưu tú thế này mà.”

Cô cười thẹn thùng: “Đến lúc đó anh nhất định phải đến xem, được không?”

“Ừ.”

Sao anh có thể không xuất hiện ở đó chứ.

-

Một tháng qua nhanh, trong khoảng thời gian này, phòng làm việc của Dung Hoan được thành lập, tuyển thêm vài nhân viên mới là mấy bạn trẻ vừa tốt nghiệp, đều là do Phó Tư Diễn và Dung Hoan tự mình lựa chọn. Ngoài bọn họ ra, Dung Hoan còn ký hợp đồng với một số người có tiềm năng, xem như là một kiểu bồi dưỡng nhân tài.

Ban ngày, Dung Hoan ở phòng làm việc luyện đàn, Hồ Hinh đến tìm cô nói về chuyện diễn tấu ở phòng hòa nhạc vào ngày kia. Hồ Hinh cũng cảm thấy bực bội: “Phòng hòa nhạc này thật kỳ lạ. Mỗi lần chúng ta qua đó nói chuyện, đều chỉ gặp người phụ trách, đến nay vẫn chưa nhìn thấy người sáng lập phòng hòa nhạc. Nhưng em biết không, hôm nay bọn họ lại đưa ra một cái yêu cầu, hôm đó lúc diễn bế mạc, người sáng lập này nói muốn cùng chào bế mạc với em.”

Dung Hoan sửng sốt: “Cũng phải nhỉ, dù sao cũng là họ mời em.”

“Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ người giàu thần bí kia... Có lẽ là cả người tỏa ánh sáng vàng, vòng vàng, dây vàng to, đồng hồ vàng.”

Dung Hoan buồn cười: “Chị tả rõ ràng là nhà giàu mới nổi đó.”

“Cũng phải, người có thể xây phòng hòa nhạc ở một đoạn đường xa hoa như vậy, hẳn là cũng rất thích âm nhạc nhỉ? Đúng rồi, hôm nay nghe người phụ trách nói sở dĩ phòng hòa nhạc mời em làm người đầu tiên lên diễn, là bởi vì người nhà giàu kia rất thưởng thức âm nhạc của em, từng nghe rất nhiều bài do em tự viết đấy.”

Không ngờ...

Dung Hoan lập tức cảm thấy có phần được yêu mà kinh sợ.

“Ngày đó chắc chắn người đó sẽ có mặt, đến lúc đó là có thể nhìn thấy mặt người đó rồi.”

Hồ Hinh nhìn đàn piano trước mặt Dung Hoan, buông tiếng thở dài hâm mộ nói: “Anh Phó thật tốt với em đó, chiếc đàn piano này có giá hơn mấy triệu tệ đấy.”

Chuyện này nói đến cũng là niềm vui bất ngờ. Sau khi phòng làm việc xong xuôi, Dung Hoan mới biết Phó Tư Diễn đặc biệt đặt một cây đàn piano ở nước ngoài cho cô. Nếu sớm biết nó đắt như vậy thì có nói gì cô cũng không cho anh mua...

Dung Hoan còn chưa trả lời đã nghe được tiếng gõ cửa của cô bé trợ lý: “Chị Dung Hoan, anh Phó đến rồi. Anh ấy bảo chờ chị ở cửa.”

Dung Hoan thu dọn xong đi tìm anh, nhìn thấy anh đứng ở cửa. Anh đứng ngược sáng, cả người đắm chìm trong ráng vàng buổi hoàng hôn.

Cô cười chạy đến trước mặt anh, được anh ôm lấy, nói chuyện thường ngày: “Hôm nay đưa em đi ăn lẩu được không?”

“Vâng ạ.”

“Sao cảm thấy trên người anh là hương nước hoa sơn chi nhỉ?”

“Mới đổi nước hoa. Thơm không...”

-

Buổi tối cơm nước xong, Phó Tư Diễn hỏi chuyện diễn tấu ngày kia. Dung Hoan nói tin tức nghe được từ Hồ Hinh buổi chiều cho anh, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Vốn dĩ diễn tấu xong, còn muốn mời anh lên sân khấu chào bế mạc với em. Nhưng mà người kia...”

Anh sờ sờ đầu cô: “Không sao, lần sau còn có cơ hội. Đúng rồi Hoan Hoan, có chuyện này anh muốn nói với em…”

“Dạ?”

Anh lộ vẻ khó xử, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Ngày diễn tấu, có lẽ anh không thể đi xem.”

“Vì sao...”

“Có cuộc họp ở tỉnh ngoài cần anh chủ trì, không đẩy cho ai được.”

Dung Hoan cúi đầu xuống. Anh vừa thấy đã đau lòng, giữ gáy cô, ấn đầu cô vào trong ngực mình: “Xin lỗi, anh không nên thất hẹn.”

“Đáng tiếc thật...” Ngày đó cô vốn muốn diễn tấu riêng một bài cho anh, là một ca khúc cô mới viết cho anh gần đây.

Cuối cùng cô nói không sao, ngẫm lại về sau còn nhiều cơ hội lắm đó. Đến hôm đó cô sẽ nhờ Hồ Hinh quay phim lại cho anh xem sau.

-

Hai ngày sau, buổi diễn tấu piano cá nhân của Dung Hoan đúng hẹn mà tới.

Buổi tối hôm đó, Dung Hoan trang điểm thay quần áo ở phòng làm việc trước. Tối nay Dung Hoan mặc một bộ váy quây hai dây dài màu vàng mà Phó Tư Diễn chuẩn bị cho cô, chỗ ngực là hoa văn kim tuyến phác họa ra đường cong lấp lánh sáng, làn váy xếp ly nhiều lớp giống như từng tầng hoa hồng nở rộ.

Làn da Dung Hoan trắng nõn nà, tóc đen như thác nước. Sau khi thay đồ xong đi ra, người của phòng làm việc nhìn đến ngẩn ngơ.

Trên mặt cô phủ một tầng đỏ ửng hơi mỏng: “Mọi người sao thế?”

“Chị Dung Hoan, chị đẹp quá trời! Hôm nay chị đẹp vậy, sao em có thể chuyên tâm xem chị đàn chứ.”

“Anh Tư Diễn thật hạnh phúc! Á, á, em sắp chết mất.”

“Chị Dung Hoan, sao chị không đi làm minh tinh nhỉ? Bằng vào nhan sắc này của chị, em nói chị nghe sẽ nháy mắt hạ gục những gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ kia.”

Dung Hoan bị bọn họ nói đến ngượng ngùng: “Các em đủ rồi đó. Xem mấy giờ rồi, chúng ta phải xuất phát.”

Sau khi lên xe, Dung Hoan tự chụp cho mình một bức ảnh rồi gửi cho Phó Tư Diễn nhân tiện trêu chọc một phen: [

Đầu kia rất nhanh trả lời lại: []

Chẳng lẽ người này muốn bay từ tỉnh ngoài về à? Cô mím môi cười.

-

Phòng hòa nhạc mới xây dựng rộng rãi đồ sộ, còn được lắp đặt thêm những ngọn đèn cho ban đêm. Hôm nay phòng hòa nhạc lần đầu tiên ra mắt với công chúng, cộng thêm là buổi diễu tấu đàn piano của Dung Hoan, đường phố xung quanh càng thêm đông đúc.

Sau khi Dung Hoan xuống xe thì nhìn thấy phía trước có rất nhiều người múa may gậy huỳnh quang và biển tiếp ứng có khắc tên cô. Cô vừa xuất hiện lập tức khiến cho người hâm mộ gào thét chói tai.

Dung Hoan đi qua thảm đỏ, cười mỉm vẫy tay với họ. Hôm nay còn có rất nhiều phóng viên truyền thông có mặt ở đây, giờ phút này ánh đèn flash nhấp nháy cùng âm thanh chụp hình vang lên tanh tách, có phóng viên bước lên phỏng vấn.

Sau khi trả lời vài câu, Dung Hoan đi vào phòng hòa nhạc, đến chờ ở phòng nghỉ trước.

Không ngờ chỉ một lát sau Dung Hoan nhận được điện thoại của Bạch Ngưng: “Tối nay chị và Thừa Chi cũng đến em xem diễn đó! Còn có Vũ Lương và Minh Dao.”

Dung Hoan ngây người, không ngờ bọn họ sẽ đến!

Bốn người tìm được phòng nghỉ, mấy người Bạch Ngưng còn tặng hoa cho Dung Hoan, Tiêu Thừa Chi tháo kính râm xuống, nói: “Rất chờ mong buổi biểu diễn của em tối nay! Cố lên!”

Vậy mà idol lại đến nghe buổi biểu diễn của cô, đổi thành trước đây có mơ cô cũng không dám mơ!

Cô gật đầu thành gà con mổ thóc, không quên dặn dò: “Bên ngoài rất nhiều phóng viên, anh Thừa Chi cẩn thận chút.”

“Ừ.”

“Hoan Hoan, Phó Tư Diễn đâu?” Khóe miệng Vũ Lương ngậm ý cười.

“Anh ấy đi công tác ở tỉnh M.”

“Wow, vậy cũng quá đáng tiếc rồi...” Vũ Lương vừa nói xong, Minh Dao đã véo vào cánh tay anh: “Nhìn dáng vẻ anh vui sướng khi người ta gặp họa kìa.”

“Anh nào có...”

Dung Hoan cười: “Không sao! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên anh ấy xem em diễn.”

Hàn huyên một lát, bốn người rời đi về chỗ ngồi trước. Dung Hoan ở phòng nghỉ chờ đợi thời gian.

Đúng 8 giờ, buổi diễn chính thức bắt đầu.

Phòng hòa nhạc to như vậy yên tĩnh lại, ánh đèn vàng chiếu vào trung ương sân khấu, theo sau đó, Dung Hoan cầm làn váy, chậm rãi từ phía sau cánh gà đi ra.

Xinh đẹp động lòng người, dáng đi nhẹ nhàng lay động bay bay.

Ngay giây phút cô xuất hiện trong tầm nhìn, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Dung Hoan mỉm cười, khom lưng, sau đó ngồi xuống trước đàn piano tam giác màu đen, không khí dần dần tĩnh lặng.

Cô nhìn phím đàn đen trắng, ngón tay trắng muốt đặt lên, tiếng đàn piano trầm thấp dễ nghe vang lên, đánh dấu cho một bữa tiệc thính giác thịnh soạn chính thức mở màn.

Đêm nay Dung Hoan đàn tấu phần lớn đều là ca khúc do mình tự viết, cũng chính là nhờ những ca khúc này đã chứng minh thực lực của cô ở nước ngoài, được công chúng biết đến.

Thời gian ngắn ngủi lặng lẽ lướt qua đầu ngón tay cô, trong lúc mọi người còn đang đắm chìm, thấm thoắt đã tới ca khúc cuối cùng.

Dung Hoan không vội vã bắt đầu khúc nhạc, cô nói vào microphone: “Đêm nay, khúc nhạc cuối cùng này là tôi đặc biệt sáng tác vì một người. Tuy rằng hôm nay anh ấy không có mặt ở đây, nhưng tôi vẫn muốn dành tặng khúc nhạc này cho anh ấy.

Cảm ơn anh ấy vẫn luôn đồng hành cùng tôi, yêu thương tôi, ủng hộ tôi lâu như vậy. Bài “Love him forever” này xin dành tặng cho bạn trai tôi. Tôi muốn nói đàn piano và anh là hai thứ tôi yêu nhất trên đời này.”

Mọi người đang có mặt đều không đoán được tối nay sẽ nghe được Dung Hoan đàn một ca khúc mới. Nửa đoạn đầu của ca khúc, tiếng đàn piano bằng phẳng mang theo chút hoạt bát, chậm rãi, đến đoạn giữa, đột nhiên như nghênh đón một trận mưa rền gió dữ, tiếng đàn trầm thấp bi thương, làm trái tim người ta co chặt lại, theo một đoạn quá độ nhẹ nhàng, tiếng đàn bắt đầu trở nên vui sướng như cầu vồng sau cơn mưa rào, cho người ta một loại cảm giác thoải mái và sung sướng.

Bản nhạc này giống như tình cảm giữa cô và Phó Tư Diễn, tuy có trắc trở nhưng kết cục vẫn thành một đôi.

Nốt nhạc cuối cùng vang lên, toàn hội trường bùng nổ trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thật lâu vẫn không dứt.

Dung Hoan đứng dậy, lúc này người chủ trì đi lên sân khấu, nói: “Cảm ơn cô Dung Hoan mang đến cho chúng tôi một buổi diễn tấu làm lòng người dạt dào cảm xúc như vậy. Thời gian thật sự trôi qua nhanh quá, buổi diễn tấu hôm nay đã kết thúc. Phần tiếp theo đây xin mời Dung Hoan và người sáng lập phòng hòa nhạc cùng chào bế mạc.

Chúng ta hãy vỗ tay chào đón - Ngài Phó Tư Diễn.”

Trong nháy mắt Dung Hoan cho rằng mình nghe nhầm, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ sau cánh gà hiện lên dưới ánh đèn.

Phó Tư Diễn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cổ tay áo nạm viền vàng, cùng màu với chiếc váy trên người cô. Ngũ quan của anh sắc bén như đao tước, mày kiếm mắt sáng dưới ánh đèn lộng lẫy càng thêm vẻ thản nhiên nhàn nhã.

Anh nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt thu hết vẻ giật mình trong mắt cô, hóa thành nụ cười bên môi.

Anh đi đến trước mặt cô. Cô khiếp sợ nói: “Phó Tư Diễn, phòng hòa nhạc này...” Hóa ra nhà giàu thần bí chính là anh! Trước đó anh bảo công tác, tất cả đều là vì cho cô niềm vui bất ngờ này!

Người bên cạnh đều biết, chỉ có mình cô “chẳng hay biết gì”.

Người đàn ông cười khẽ nắm lấy tay cô: “Xin lỗi, đã giấu em lâu như vậy.” Phó Tư Diễn cầm lấy microphone, nói với mọi người: “Chào mọi người, tôi là bạn trai của Dung Hoan.”

Mọi người lại lần nữa bùng nổ tiếng vỗ tay, mọi người hiểu ra đây là hiện trường khoe ân ái cỡ lớn đó!

Gương mặt Dung Hoan ửng hồng. Sau khi tiếng vỗ tay bình ổn, cô nghe anh nói tiếp: “Dung Hoan ở trong lòng tôi là cô bé tuyệt vời nhất. Cô ấy với phím đàn piano có đam mê và cố chấp phát ra từ nội tâm, cô còn có tài năng như vậy. Nhìn thấy cô ấy đi từng bước đến hiện tại, tôi thấy vui vẻ thay cô ấy. Cả đời này may mắn nhất chính là gặp được cô ấy, có được cô ấy, có thể làm bạn trai của cô ấy là niềm vinh dự và hãnh diện của tôi.”

Anh nhìn về phía Dung Hoan, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ. Dung Hoan nhìn thấy nhẫn kim cương bên trong hộp, cảm giác trong đầu như pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Anh cười, quỳ một chân, lấy nhẫn ra, hỏi cô:

“Bé con, em có bằng lòng gả cho anh không? Để Phó Tư Diễn bảo vệ em cả đời.”

Hốc mắt Dung Hoan đau xót, lại nhìn thấy đỉnh đầu rơi xuống bong bóng và bóng bay màu hồng, ánh đèn bảy màu chiếu xuống, xa hoa lộng lẫy.

Người phía dưới đều hô lên: “Gả cho ấy đi, gả cho anh ấy đi”. Dung Hoan đón ánh mắt nhiệt liệt chờ đợi của anh, gật đầu, trịnh trọng nói cho anh: “Em bằng lòng.”

Bất chợt, nhẫn lồng vào ngón áp út ở tay trái của cô tay.

Anh đứng lên, nâng mặt cô lên, một giây trước khi nụ hôn rơi xuống, anh mở miệng giọng nói dịu dàng như nước: “Em là độc nhất vô nhị trong đời anh.”

- HẾT TRUYỆN CHÍNH -