Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 67




Sáng sớm, Dung Hoan tỉnh lại. Trong mông lung cô trở mình, lại cảm thấy dường như bàn tay bên hông hơi giật, ôm cô càng chặt trong ngực.

Cô mở mắt, nhìn thấy Phó Tư Diễn đang nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhếch lên.

“Ơ, Tư Diễn, sao anh tỉnh sớm vậy...”

Anh xoa bóp cô mặt, cười khẽ nói: “Anh không giống bé heo lười, ngủ dậy muộn vậy.” Thật ra vừa rồi anh đã sớm tỉnh. Sau khi tỉnh lại, phát hiện chỉ yên lặng ngắm dung nhan cô nhóc lúc ngủ, đều làm người ta cảm thấy năm tháng tốt đẹp.

Dung Hoan duỗi người, phản bác: “Anh mới là bé heo lười ấy.”

Hai người ngồi dậy, Dung Hoan bèn hỏi: “Hôm nay chúng ta về thành phố Lâm à?”

“Lại đưa em đi chỗ này.”

Dung Hoan chớp chớp mắt: “Lại là niềm vui bất ngờ à?”

“Em đoán xem.” Anh hôn một cái lên mặt cô.

Anh đứng dậy, bế cô lên đi vào phòng tắm. Dung Hoan nhớ lại cảnh tối qua, sắc mặt đỏ hồng, giãy giụa muốn xuống dưới: “Phó Tư Diễn, em...”

“Làm sao vậy?”

“Để em tự đi.”

Anh không nghe, sau khi đi đến phòng tắm, anh đặt cô xuống, đưa kem đánh răng và bàn chải đánh răng cho cô, sau đó xoa đầu cô.

Hóa ra chỉ đơn thuần ôm cô đi rửa mặt.

Dung Hoan còn tưởng rằng...

Cô vội quay mặt đi, giả vờ như không có việc gì. Không ngờ tất cả từng biểu cảm của cô đều bị anh xem ở trong mắt.

Thật sự đáng yêu vô cùng.

Rửa mặt xong, cô soi gương chải đầu, anh bèn cầm lấy lược trong tay cô: “Để anh giúp em.”

“Anh biết à...”

“Không thử thì sao biết được.”

Cuối cùng thiếu chút nữa anh mân mê đầu cô thành ổ gà, cô bị anh làm cho tức đến bật cười, dứt khoát cầm lược về: “Em chả cần anh chải, tránh ra!”

Sắc mặt anh xấu hổ: “Cái này đúng là hơi khó.”

Cô chải tóc xong, dứt khoát bỏ lại anh, đi ra khỏi phòng tắm. Qua một lát bên trong truyền đến giọng của anh: “Hoan Hoan, vào giúp anh cạo râu.”

“Không cần! Tự anh không biết cạo à?”

“Anh không.”

“...” Người này đúng là nói đến đúng lý hợp tình.

Cô đè ý cười nơi khóe miệng, đi vào.

-

Sau khi ăn bữa sáng ở khách sạn, hai người ra cửa.

Một giờ sau, xe dừng lại chỗ một công trường xây dựng ở ngoại ô, Phó Tư Diễn nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”

Dung Hoan không hiểu ra sao. Sau xuống xe nhìn thấy một kiến trúc lớn đang xây dựng, cô hơi buồn bực: “Sao anh lại đưa em đến đây?”

Trong tay Phó Tư Diễn không biết khi nào đã có thêm một bản vẽ, anh đưa qua cho cô. Dung Hoan nhìn màu sắc sặc sỡ trên bản thiết kế, vô cùng kinh ngạc: “Công viên trò chơi?”

“Thích không?”

“Chỗ này là anh xây à?!”

“Không phải Hoan Hoan nói khi còn nhỏ người nhà em không đưa em đi công viên trò chơi à? Về sau chỗ này chính công viên trò chơi của em.” Trước kia khi còn nhỏ, Dung Hoan thích nhất là được mẹ đưa đi công viên trò chơi. Nhưng mỗi lần cuối tuần, cô đều phải ở trong nhà luyện đàn, cho nên bình thường đều là mẹ và Vương Thịnh dẫn Vương Hi Hi đi, số lần cô được đi đều cực kỳ ít. Đôi khi cô đi cùng bọn họ, phần lớn thời gian mẹ và Vương Thịnh đều đi chơi với Vương Hi Hi, cô thường xuyên bị bỏ rơi.

Nhưng Phó Tư Diễn nhớ rõ chuyện này, anh muốn tận lực đền bù đau xót thời thơ ấu của cô, tuy rằng công viên trò chơi cung cấp thương mại, nhưng ở trong lòng Phó Tư Diễn, đây là xây vì cô.

Hốc mắt Dung Hoan đỏ lên, Phó Tư Diễn thấy vậy lập tức ôm cô, lau đi nước mắt của cô, đau lòng mà không biết làm sao: “Sao mới như vậy mà khóc rồi?”

“Anh... sao anh luôn coi em là trẻ con mà cưng chiều chứ.”

Anh cong khóe miệng: “Không phải cưng chiều bạn gái là việc nên làm à? Hơn nữa ở trong lòng anh, em là bé cưng.”

Cô ôm lại anh: “Tư Diễn, cảm ơn anh.”

Cô thật sự không tìm được người nào tốt hơn anh nữa.

Anh hôn môi cô, từ đuôi lông mày đến cánh môi, từng chút từng chút dịu dàng hôn cô.

Sau khi nụ hôn của anh kết thúc, Dung Hoan nhìn bản vẽ trong tay, hơi chờ mong: “Khi nào mới xây xong cái này?”

“Sớm nhất là cuối năm nay. Yên tâm, chờ đến khi xây xong anh lại đưa em về.”

Thành phố Giang vốn là thành phố cô ghét, hiện giờ ở trong tay anh lại trở thành nơi khiến người ta chờ mong.

Trên đường ra sân bay, Phó Tư Diễn nói một chuyện quan trọng khác: “Sau khi ăn tết, anh định tổ chức cho em một phòng piano độc lập. Em sẽ có ekip riêng có thể phụ trách diễn xuất, tuyên truyền hàng ngày của em. Em thấy sao?”

Thật ra gần đây Dung Hoan cũng đang lên kế hoạch chuyện này với Hồ Hinh. Ý tưởng của cô và Phó Tư Diễn không bàn mà hợp, Phó Tư Diễn nói còn muốn giúp cô tìm người đại diện. Cô nói Hồ Hinh là được, hai người các cô đã quen nhau rất nhiều năm rồi.

Sau khi trở lại thành phố Lâm, Dung Hoan về biệt thự cũ một chuyến trước. Qua mấy ngày Dung Khang Đạt lại muốn xuất ngoại, cô muốn ở bên ông nhiều hơn.

Buổi tối, lúc ba người ở nhà ăn cơm, Phó Tư Diễn nhận được điện thoại, nói đợi chút nữa Bạch Ngưng và Tiêu Thừa Chi sẽ đến nhà chơi. Khoảng thời gian trước hai người ở nước ngoài, sau khi Bạch Ngưng sinh em bé, hai người về nước.

Dung Khang Đạt bây giờ mới biết: “Ngưng Ngưng đã sinh con rồi à?”

Phó Tư Diễn: “Vâng.”

Nét mặt Dung Khang Đạt vi diệu, sau một lúc lâu mở miệng, giọng điệu “chua” đến chứa đầy thâm ý: “Không ngờ Ngưng Ngưng nhỏ hơn cháu hai tuổi cũng đã kết hôn sinh con.”

Phó Tư Diễn: “...”

“Ôi dào, bây giờ người trẻ tuổi kết hôn sớm một tí mới tốt. Sớm kết hôn sớm sinh con, thân thể cũng khôi phục nhanh.” Ông cụ bắt đầu lải nhải.

Sắc mặt Dung Hoan đỏ ửng, cúi đầu ăn cơm không dám nói gì.

Sao Phó Tư Diễn không nghe ra ý trong lời ông cụ, chỉ cười khẽ không nói.

-

Cơm nước xong, Dung Hoan chạy tới phòng bếp, cắt trái cây với dì Tịnh. Qua một lát, Phó Tư Diễn đi tới, nói với dì Tịnh: “Để tôi cắt cho.”

Dì Tịnh nhìn hai người, hiểu mục đích của Phó Tư Diễn, cười đi ra khỏi phòng bếp.

Ánh mắt người đàn ông quét qua gương mặt ửng đỏ của Dung Hoan, đi về phía cô. Anh đột nhiên bế cô lên đặt trên bệ bếp.

Dung Hoan ngây người: “Anh làm gì...”

“Trốn cái gì?” Anh cười hỏi.

“Em không trốn mà.” Cô quay mặt đi, không muốn thừa nhận là điều tối nay ông nói làm cô đột nhiên hơi ngượng ngùng.

Anh vuốt ve gương mặt cô, trêu chọc cô: “Vậy sao Hoan Hoan thấy anh mặt lại hồng như vậy?”

“Em... em nóng.”

Anh cười, không trêu cô, lúc này ngoài phòng bếp truyền đến tiếng của dì Tịnh: “Cô Bạch và cậu Tiêu đến.”

Dung Hoan:!!!

Cô vội nhảy xuống bệ bếp, chạy chậm ra ngoài, nhìn thấy Bạch Ngưng và Tiêu Thừa Chi đi vào huyền quan, Tiêu Thừa Chi còn đẩy một cái xe nôi.

Dung Hoan vui vẻ mời bọn họ vào. Bạch Ngưng khoác tay Dung Hoan, đưa hộp bánh kem trong tay cho cô: “Cho em nè, biết em thích ăn.”

“Cảm ơn chị Bạch Ngưng~”

“Còn xa lạ thế, Phó Tư Diễn đâu?”

“Anh ấy ở phòng bếp cắt trái cây.”

Tiêu Thừa Chi cười: “Hóa ra Tư Diễn có bạn gái lại hiền huệ như vậy.”

Phó Tư Diễn đi ra, rõ ràng nghe được anh em trêu chọc, ánh mắt liếc anh ấy: “Làm như người nào đó không thế ấy.”

“...” Tiêu Thừa Chi vậy mà không thể cãi lại.

Bạch Ngưng cười ha ha, sau đó chỉ chỉ em bé trong xe nôi, hỏi Dung Hoan: “Muốn ôm một cái không?”

Dung Hoan kích động gật đầu, Bạch Ngưng ôm em bé ra. Dung Hoan thật cẩn thận ôm vào trong ngực. Cô cúi đầu nhìn thấy làn da bé con trắng trẻo, đôi mắt rất giống Tiêu Thừa Chi, là mắt hai mí. Giờ phút này cô bé đang nhắm mắt, miệng khẽ mấp máy, có phần giống đang phun bong bóng.

Ô ô ô... em bé idol, vậy mà cô có thể ôm vào trong ngực.

Đáng yêu muốn chết.

Phó Tư Diễn nhìn nét mặt của Dung Hoan, không ngờ cô nhóc thích trẻ con như vậy.

“Bé con tên gì?”

“Tên là Tiêu Lăng, nickname là Bánh Quy.”

Phó Tư Diễn đưa Tiêu Thừa Chi lên lầu tìm Dung Khang Đạt, Dung Hoan ở trong phòng khách với Bạch Ngưng. Bạch Ngưng nhìn dáng vẻ Dung Hoan trêu em bé, cười hỏi: “Em thích trẻ con như vậy à?”

“Cũng tạm ạ. Em chỉ là cảm thấy Bánh Quy rất đáng yêu.”

“Đáng yêu thì em cũng có thể nhanh chóng kết hôn, tự sinh một đứa đi.” Bạch Ngưng cười xấu xa.

Dung Hoan bị cô nói cho đỏ mặt: “Còn không nhanh như vậy đâu.” Chuyện sinh em bé này mà nói với cô, đến bát tự còn chưa xem nữa là.

“Ui da đây không phải chuyện sớm hay muộn à? Thật ra còn rất chờ mong hôn lễ của hai người đó.”

Bên kia, hai người đàn ông đi ra khỏi thư phòng. Tiêu Thừa Chi vỗ bả vai Phó Tư Diễn: “Nghe chú Dung nói chưa, tôi đã trở thành tấm gương sáng của cậu rồi đấy.”

Phó Tư Diễn bất đắc dĩ: “Hiện tại bác ấy hận không thể lập tức ôm chắt.”

“Sao, cậu không muốn kết hôn với Hoan Hoan à?”

“Cậu nói bậy gì đấy, chỉ là tôi còn đang còn sắp xếp.”

Tiêu Thừa Chi cười, bằng sự hiểu biết của anh ấy về Phó Tư Diễn, đương nhiên anh chỉ hận không thể lập tức cưới vợ. Nhưng từ nhỏ tính cách Phó Tư Diễn là không làm chuyện không nắm chắc, mọi việc đều phải lên kế hoạch rõ ràng minh bạch.

Buổi tối sau khi Tiêu Thừa Chi và Bạch Ngưng rời đi, Dung Hoan đi đến phòng bếp, muốn đi lấy bánh kem mà bọn họ mua. Phó Tư Diễn theo đuôi cô không biết khi nào, lúc cô bê bánh kem ra với vẻ mặt sung sướng thì nói một câu: “Lại làm gì ở đây thế?”

Cô hoảng sợ, lập tức xoay người giấu bánh kem ra sau lưng. Người đàn ông giơ tay búng lên trán cô một cái, cười khẽ nói: “Cho rằng anh không nhìn thấy à?”

Cô bẹp miệng: “Em muốn ăn.”

“Khuya rồi, không sợ chút nữa tiêu chảy à?”

“Không đâu. Em chỉ nếm thử một miếng. Chỉ một miếng thôi, Tư Diễn...”

Cô vừa làm nũng là anh đã bó tay với cô. Cuối cùng anh bỏ xuống một câu: “Cầm theo bánh kem, qua phòng anh ăn.”

“...” Cho dù vì bánh kem để ‘uất ức’ bản thân cũng không sao.

Đi về phòng với anh, cô ngồi ở bên bàn nhỏ, mở hộp bánh kem ra, bên trong là miếng chocolate mousse màu đen, phía trên rải vụn chocolate và anh đào. Dung Hoan cầm nĩa múc một miếng đưa vào trong miệng, híp mắt cảm giác hạnh phúc bùng nổ.

Phó Tư Diễn ngồi vào bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, xem vẻ mặt say mê của cô, không khỏi hỏi: “Ăn ngon vậy à?”

“Ăn ngon thật, không tin anh nếm thử xem.” Cô múc một miệng đưa đến bên miệng anh. Anh lại nắm cằm cô, đột nhiên hôn cô.

Dung Hoan bị hôn đến ngây ra, cuối cùng lúc rời khỏi môi cô, giọng anh ẩn ý cười: “Ừm, đúng là ăn ngon.”

Dung Hoan thẹn thùng: “Anh đừng hôn em. Em muốn tập trung ăn bánh kem...”

“Được, em ăn đi, anh nhìn em.”

Vì thế Dung Hoan ăn từng miếng, ăn hơn nửa cái bánh kem xuống bụng, cuối cùng cô thật sự hơi no rồi mới khống chế được bản thân.

Cô vốn cho rằng chỉ là một cái bánh kem bình thường mà thôi, lại không ngờ ăn vào thành ra đau bụng.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Dung Hoan cảm giác buồn nôn không thoải mái, bụng hơi đau, sau khi vào nhà vệ sinh rất nhiều lần, mới cảm giác đỡ hơn một chút.

Cô buồn bực đi ra. Giờ phút này Phó Tư Diễn hẳn đã đi ra ngoài tập thể hình, trong phòng chỉ có một mình cô.

Thay xong quần áo xuống lầu, Dung Khang Đạt đang ngồi trước bàn ăn sáng, Ông nhìn thấy Dung Hoan thì cười vẫy tay với cô: “Hoan Hoan qua ăn bữa sáng.”

Dung Hoan dịch bước chân đi qua. Sau khi ngồi xuống, Dung Khang Đạt nhìn sắc mặt trắng bệch của cô: “Hoan Hoan làm sao vậy?”

Dung Hoan lắc đầu: “Cháu không có việc gì.”

Dung Hoan múc cháo, uống mấy miếng, cảm thấy trong bụng sông cuộn biển gầm, cô vội đứng lên lao về phía bồn rửa tay, nôn ra.

Dì Tịnh và Dung Khang Đạt nhìn đến ngây dại: “Đây là làm sao vậy?!”

Dì Tịnh tiến lên vỗ vỗ lưng cô rối rót cho cô nước ấm súc miệng. Dung Hoan nôn xong quay về bàn ăn, Dung Khang Đạt nhìn cô, vẻ mặt không thể tin nổi cộng thêm chứa đầy chờ mong: “Hoan Hoan, ncó phải cháu... có bầu không???”

Dung Hoan:??!!

“Sáng sớm nôn khan, lúc trước bà cháu có bầu cũng thế này đấy.” Ông cụ sắp cười đến không khép miệng được.

Dung Hoan ngây ra, có bầu từ đâu ra!!

Cô vừa định giải thích, chỗ huyền quan truyền đến âm thanh, là Phó Tư Diễn đã trở lại. Dung Khang Đạt gọi anh vào, người đàn ông nhìn vui mừng của ông ấy lộ rõ trên nét mặt, còn không biết đã xảy ra việc gì.

Ông cụ nói: “Hoan Hoan, mang thai!”

Dung Hoan: “...”

Phó Tư Diễn: “...??”

Ông cụ nói phản ứng của Dung Hoan vừa rồi cho Phó Tư Diễn. Phó Tư Diễn lập tức đi đến trước mặt cô nhóc, nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch, mày nhăn lại: “Có phải ăn đau bụng rồi không?”

“Hình như hơi chút...”

Phó Tư Diễn quay đầu nhìn về phía ông cụ đang vui vẻ, nét mặt bất đắc dĩ: “Bác Dung, bác hiểu lầm rồi. Dung Hoan không mang thai.”

“Cô ấy là ăn bánh kem bị tiêu chảy.”

Anh còn chưa được thấy máu trinh đấy, bầu cái rắm ấy!

Ông cụ - rất - tuyệt vọng:...

-

Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan đi bệnh viện, kiểm tra ra đúng là đau bụng do ăn uống. Phó Tư Diễn lấy thuốc xong quay về thì nhìn thấy cô nhóc ngồi ở ghế, vùi đầu cực thấp, dáng vẻ làm sai chuyện, làm người ta không đành lòng nói.

Dung Hoan đang cúi đầu bỗng cảm thấy trán bị búng một cái, trên đỉnh đầu truyền đến giọng trầm thấp của người đàn ông: “Sau này có nghe lời anh hay không? Còn có lần sau thì mặc kệ em đấy.”

Cô túm chặt ống tay áo anh, ngửa đầu nhìn anh, tủi thân: “Anh hung dữ...”

Anh nửa ngồi xổm xuống trước mặt ở cô, nắm lấy tay cô, khóe môi hơi cong lên: “Được rồi nhóc con, trêu em thôi. Buổi tối đừng ăn bánh kem, em tiêu chảy như này, anh sẽ đau lòng.”

“Vâng, sau này em sẽ chú ý hơn.”

Anh nắm tay cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Về đến nhà, Dung Hoan uống chút cháo, uống thuốc, chẳng bao lâu đã cảm thấy bụng thoải mái hơn nhiều. Anh dẫn cô đi phòng ngủ, để cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hôm nay vẫn tạm đừng luyện cầm.

Cô hỏi: “Vậy còn anh?”

Anh liếc đồng hồ: “Anh phải đến DC một chuyến. Em hứa với anh nằm ngoan ngoãn, nhé?” Thật ra sáng nay DC có buổi họp, anh cần phải tham gia. Chẳng qua vì muốn đưa cô nhóc đi khám, cho nên anh mới đẩy ra sau.

Cô bảo anh cứ yên tâm đi, vì thế người đàn ông rời đi. Cô làm tổ ở trên giường ngủ, ngủ một giấc đến chạng vạng.

Sau khi thức dậy, cô cảm thấy đã khỏe hơn bèn gọi điện thoại cho Phó Tư Diễn, hỏi khi nào anh về.

“Có lẽ tối nay anh không thể về ăn cơm, còn chưa xử lý xong việc. Em ở nhà tự ăn đi, buổi tối anh làm việc xong thì sẽ về với em.”

Dung Hoan nghĩ thầm với tính cách của anh, chuyện công ty chưa giải quyết xong, có khi anh lại sẽ quên ăn cơm.

Vì thế buổi tối cô đóng gói đồ ăn trong nhà, định tự mình đưa cơm đến DC, giám sát anh ăn cơm.

Sau khi đến DC, cô lại phát hiện đã lâu lắm rồi mình không đến, quên văn phòng Phó Tư Diễn ở đâu...

Vòng đi vòng lại đi đến ba tầng, phát hiện dòng người ở nơi này dày đặc, đi qua đi lại đều là nhân viên mặc đồng phục. Cô ngẫm nghĩ rồi dứt khoát không tìm nữa mà kéo một người lại hỏi.

Lúc này có cô gái thoạt nhìn khoảng ba mươi, trang điểm đậm, gợi cảm quyến rũ tiến vào tầm nhìn của cô. Dung Hoan bước lên gọi cô ta lại: “Xin chào, xin hỏi văn phòng tổng giám đốc Phó ở tầng này à?”

Cô gái đẩy kính gọng vàng, liếc mắt đánh giá Dung Hoan một lượt từ trên xuống dưới: “Cô là ai? Không biết nơi này là khu làm việc, người ngoài không thể tùy tiện đi vào à?”

“Tôi đến tìm Phó Tư Diễn.”

Cô gái nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười: “Tổng giám đốc Phó? Cô có hẹn trước không?”

“... Tôi tìm anh ấy không cần hẹn trước.”

Trong nháy mắt cô gái kia cho rằng mình nghe nhầm, nghĩ thầm Dung Hoan thoạt nhìn nhỏ tuổi nhưng giọng điệu lớn lối thật đấy. Đáy mắt cô ta hiện lên vẻ chán ghét à khinh thường: “Nếu cô là khách hàng của tổng giám đốc Phó, cô có thể gọi điện thoại cho trợ lý của anh ấy, trợ lý sẽ dẫn cô lên. Bên chúng tôi mỗi ngày rất nhiều cô gái đều nói đến tìm tổng giám đốc Phó, chúng tôi cũng không có khả năng tiếp đãi từng người được, đúng không?”

Dung Hoan đè sự phẫn nộ của mình xuống, nhìn cô ta, sau một lúc lâu cô cười lạnh một tiếng, gật đầu, lấy di động ra: “Không sao! Tôi trực tiếp bảo tổng giám đốc Phó xuống đón tôi.”

Cô gái kia cho một ánh mắt xem thường, đi vòng qua cô, vừa hay đi qua cạnh đồng nghiệp, cô ta bèn nói: “Cô gái kia làm tôi cười chết, nói tìm tổng giám đốc Phó, còn bảo tổng giám đốc Phó tự mình xuống đón.”

“Cô gái này là ai thế? Thoạt nhìn không giống khách hàng...”

“Đúng thế! Vừa thấy đã biết là loại con gái linh tinh ở đâu đến quấy rầy tổng giám đốc Phó.”

Đồng nghiệp vừa định nói chuyện, nhìn thấy người phía trước đi tới, lập tức ngây dại: “Tổng giám đốc Phó...!”

Cô gái kia cũng nhìn sang, cũng thấy được Phó Tư Diễn ngày thường cơ bản không thấy được mặt!

Chỉ thấy Phó Tư Diễn lướt qua bọn họ, rồi sau đó đi về phía “Dung Hoan” mà các cô vừa bàn tán.

Dung Hoan nhìn thấy Phó Tư Diễn thì cười vẫy tay với anh. Anh đến trước mặt cô, nửa ôm cô, véo mặt cô một cái: “Hết bệnh rồi à, sao đột nhiên lại đến?”

“Hết rồi! Em mang cơm cho anh...”

“Cô nhóc ân cần vậy à. Đi thôi, lên với anh.” Anh nắm tay cô, dẫn cô đi ra ngoài.

Cô gái kia và đồng nghiệp nhìn hai người đến gần mà câm nín.