Đàm Khưu đưa Viên Nguyệt về đến Khuynh Vân vào lúc đã dần về khuya.
Anh bế cô như công chúa nhỏ trong lòng, Viên Nguyệt say rượu không náo loạn ngược lại rất ngoan ngoãn, tay nhỏ nứu chặt lấy áo của Đàm Khưu.
Đầu tựa vào khuôn ngực rắn chắc, mùi hương trên người Đàm Khưu nhàn nhạt quẩn quanh mũi cô, hiện tại cảm giấc rất an toàn.
“ Tiểu Mật Mật nhà em, lúc say lại ngoan ngoãn như vậy.
Không sợ người xấu làm gì em à” Đàm Khưu cúi đầu nhìn cô gái đang nằm gọn trên tay mình.
Lúc bình thường rất hoạt bát không ngờ lúc say lại ngoan ngoãn như vậy.
Viên Nguyệt trong cơm mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên lúc nhỏ của mình, hơi khẽ cựa quậy trong lòng Đàm Khưu.
Bất giác gọi lên một cái tên “ Khưu Bác… đồ xấu xa”
Đàm Khưu nghe thấy cái tên Khưu Bác, đây chính là tên anh dùng khi còn ở đây.
Lâu lắm rồi không có ai nhắc đến cái tên này.
Ánh mắt anh ta đã dịu dàng hơn nhìn xuống Viên Nguyệt đang khẽ ngọ nguậy “ Ngoan, chúng ta về đến nhà rồi”
Đứng trầm ngâm trước căn 053 của Viên Nguyệt một hồi, Đàm Khưu mới nhớ mình không biết mật mã nhà cô.
Thôi thì đành bế về căn 134 của anh vậy.
Tiếng cửa bung chốt cạch một cái.
Đàm Khưu nhẹ nhàng đặt cô lên giường của anh.
Vốn định tranh thủ trong lúc Viên Nguyệt đang ngủ mà đi pha thuốc giải rượu cho cô nhưng cái tay nhỏ kia cứ níu chặt lấy áo anh không buông.
Vừa đặt lưng xuống giường, thuận theo lực Viên Nguyệt kéo theo cả Đàm Khưu ngã xuống.
Hai giương mặt cách nhau chỉ vài mm, đôi bên cảm nhận rõ từng hơi thở của đôi phương.
Viên Nguyệt hơi nhướng lên cọ chóp mũi của mình vào chóp mũi của Đàm Khưu, từng hơi thở nóng của cô thổi thẳng vào yếu điểm của người đàn ông này.
Trong không khí có mùi ám muội không rõ này làm cổ họng Đàm Khưu khô rát lại, người anh ta chạy sộc một cảm giác khó chịu.
Tiểu yêu này giỏi lắm, dám chọc vào đống lửa.
Hắn phải tự dặn lòng phải kiềm chế, không được làm bậy lúc này.
Trái cấm ở cổ anh ta khó khăn lên xuống, từ từ tách khỏi cự ly cực gần này.
“ Tiểu Mật Mật giỏi lắm, nếu em mà không say tôi đã dạy cho en một bài học rồi.
Chọc cho lửa cháy mà vẫn yên tâm ngủ ngon, đúng là không có lương tâm”
Mọi âm thanh lời nói lúc này đều chỉ là những tiếng ong ong trong tai Viên Nguyệt.
Bộ đồ trên người làm cô khó chịu, tay nhỏ lúc này mới chịu buông khỏi áo Đàm Khưu tự thu về nắm vào cổ áo của mình kéo kéo ra như muốn nới lỏng.
Viên Nguyệt trong cơn mơ hồ căn bản không tự chủ được hành động, còn không biết mình sắp tự lột s@ch trước mặt Đàm Khưu.
Mà Đàm Khưu nhìn Viên Nguyệt khó chịu với bộ đồ trên người như vậy sao có thể lại không làm phước thay cho cô bộ đồ thoải mái hơn được.
Ai nhìn thấy dáng vẻ vô sỉ của Đàm Khưu lúc này thật không dám tin đây là Đàm tổng cao cao tại thượng không màng nữ sắc đâu chứ.
Anh ta qua phòng để đồ lấy qua một bộ đồ ngủ của nữ, cũng không biết ở đâu anh ta có sẵn mấy đồ này trong nhà nữa.
Giờ này dì Trương giúp việc cũng đã về từ lâu.
Vậy người thay còn ai khác nữa, là Đàm Khưu chứ ai.
Cái gì xảy ra cũng phải xảy ra thôi, Đàm Khưu thay vào cho Viên Nguyệt bộ đồ ngủ mới, kéo cái ghế sofa nhỏ lại ngồi cạnh giường nhìn ngắm dáng vẻ đang ngủ say của cô.
Tay anh ta đưa ra nắm lấy bàn tay Viên Nguyệt.
Tay cô ấy nhỏ lắm, nằm lọt thỏm trong bàn tay lớn của anh.
Ngón cái khẽ xoa xoa lên mu bàn tay cô “ Đồ ngốc, sao em lại không chịu gọi cho tôi chứ”
Da Viên Nguyệt trắng như sữa vậy, lúc này có tý men rượu mà phớt hồng lên, trông rất đẹp.
Không phải gọi là cực kì đẹp, đến mức Đàm Khưu không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Bình thường trong phòng Đàm Khưu khi anh ta nghỉ ngơi thường sẽ không có chút ánh sáng nào.
Hôm nay trong căn phòng lại ngập trong ánh sáng vàng nhàn nhạt của đèn ngủ.
Anh vẫn nhớ Viên Nguyệt rất sợ bóng tối, xung quanh cô lúc nào cũng phải có ánh sáng.
Cũng vì như vậy mà Đàm Khưu coi Viên Nguyệt như ánh sáng nhỏ của cuộc đời mình.
Nhớ lúc nhỏ, Đàm Khưu không tin lại có người sợ bóng tối đến như vậy.
Nhưng sau lần anh ta chứng kiến Viên Nguyệt sợ hãi đến mức co giật lên phải đưa vào viện cấp cứu.
Cha của Viên Nguyệt là Viên Quân cũng có lần gửi gắm cô cho anh, muốn anh bảo vệ cho cô như một đứa em gái nhỏ nhưng
“ Cháu mới không thèm làm anh trai, anh trai gì chứ chú phải gả con gái chú cho cháu, cháu sẽ bảo vệ cô ấy” đó là nguyên văn lời Đàm Khưu nói với cha của Viên Nguyệt “ Tiểu tử nhà cậu, cũng thật là mạnh miệng” Viên Quân cũng bất ngờ khi lại có tên nhóc dám nói với ông như vậy, muốn cướp con gái bảo bối của ông ư, cậu ta còn non lắm.
Viên Nguyệt trong cơn mê thỉnh thoảng lại nhắc đến tên Khưu Bác rồi kèm câu mắng chửi phía sau, không phải tên đểu thì cũng là đồ tồi, tên xấu xa hay tên độc ác.
Đàm Khưu bên cạnh mới ghé sát vào tai cô “ Em làm tôi sắp ghen với chính mình rồi đấy, gọi Đàm Khưu không phải Khưu Bác”.
Viên Nguyệt ngoan lắm, rất tiếp thu liền đổi tên gọi “ Đàm Khưu….
Đồ kì quái.
Đàm kì quái”
Vẫn là phải đệm thêm phía sau một vài từ nữa mới chịu.
Thôi thì cũng là đổi thành cái tên Đàm Khưu của anh “ Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy”
Vẫn là không thoát khỏi đam mê ngắm nghía vợ, hận không thể công cô theo mọi lúc mọi nơi.
Đàm Khưu cuối cùng cũng chịu đứng lên đi pha thuốc giải rượu cho cô.
Như kết quả là gì, pha xong cốc thuốc giải rượu ở trên đầu giường.
Đàm Khưu thì ngồi lại vào ghế sofa ở cạnh giường ấy kèm theo chiếc laptop, vừa làm việc vừa thỉnh thoảng ngẩng lên chọp Viên Nguyệt đang ngủ rất ngon.
Thật là giống người cha già chăm con nhỏ mà..