Cưng Chiều Em Nhất

Chương 60




Edit: Thanh Hưng

Sở dĩ yêu cầu cô tắm rửa trước cũng không có ý tứ gì khác, chỉ hi vọng là tắm nước nóng có thể làm cho cô bình tĩnh một (lqd) chút, không cần bởi vì tin tức kế tiếp anh muốn nói mà nổi trận lôi đình làm ra chuyện gì mất lý trí.

Có lẽ là bởi vì anh nghiêm túc, Hề Hi từ từ thu lại nụ cười: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Ba em......"

"Không, không phải chú Hề," Hạng Việt vội vàng mở miệng, thật ra thì anh vẫn có chút chần chừ, nhưng chuyện này không nói cho cô thì nguy hiểm hơn, Hề Duy chính là ví dụ thực tế tàn khốc. Đây đã không phải đơn giản là tiểu đả tiểu nháo, mà là phạm tội. Bất kể có oan uổng người tốt hay không, vì thực tế Hề Duy thiếu chút nữa bỏ mạng trước mặt chỉ có thể giết lầm 1000.

"Buổi sáng ở bệnh viện, đại ca anh Mục Thanh gọi điện thoại tới đây," nói tới chỗ này anh hơi dừng lại, châm chước tìm từ, "Nghe, Hề Hi, thật ra thì lời anh muốn nói kế tiếp có chút không căn cứ, là chuyện Vệ tiên sinh tra được từ một số con đường không muốn người biết, nó có thể không phải sự thật, cho nên sau khi em nghe xong, trước tiên không nên kích động được không?"

"Anh muốn nói lần này anh em gặp chuyện không may thật ra là do mẹ kế của em □□ phải không?" Thấy bộ mặt Hạng Việt kinh ngạc, đó cũng không phải là biểu tình kinh ngạc vì ý nghĩ kì dị của cô. Hề Hi cũng không bởi vì đoán đúng mà đắc chí, cô chợt đứng lên: "Thật sự là bà ta?! Thật sự là bà ta?!" Cô liên tục hỏi hai lần cũng không nhận được phản bác của Hạng Việt, Hề Hi bất động trong nháy mắt, có thể là mấy giây, cũng có khả năng là một phút, đầu óc của cô trống rỗng.

Nhưng rất nhanh, cô đã bình tĩnh lại, chân chuyển một cái trở về phòng ngủ, mở tủ treo quần áo, trực tiếp cởi áo choàng tắm trên người xuống, lấy quần áo của mình ra bắt đầu mặc, cũng không cố kỵ Hạng Việt tồn tại.

Trong lòng cô có một ngọn lửa, nóng đến mức từ ngực lan rộng ra toàn thân làm cô gần như đều muốn bùng cháy lên!

Cho dù không hỏi, Hạng Việt cũng biết lúc này cô chuẩn bị làm cái gì. Anh tiến lên đè vai của cô lại, Hề Hi muốn tránh ra nhưng vì chênh lệch chiều cao và thể chất mà sau mấy phút đồng hồ cô không thể không dừng lại giãy giụa lộn xộn lung tung.

"Buông ra." Cô nói, giọng nói coi như là tỉnh táo.

"Hề Hi, chúng ta không có chứng cứ," Hạng Việt cố gắng giảng đạo lý cho cô, "Em xem, Hề Duy vẫn còn ở bệnh viện, lúc này nhiệm vụ thiết yếu phải là chăm sóc cậu ta không phải sao?"

"Gặp quỷ chứng cứ!" Đột nhiên giọng nói của cô lớn gấp mấy lần: "Người đàn bà kia lại dám đụng dao trên người anh em! Anh em thiếu chút nữa là chết! Chết!"

Hạng Việt muốn ôm chặt cô đã có chút cuồng loạn nhưng Hề Hi không phối hợp, cô đẩy tay anh ra, giọng nói lại biến trở về bình thản hờ hững: "Anh ở lại chăm sóc anh em, hoặc là Phùng Tranh cũng được, em phải trở về nước."

"Vệ tiên sinh chỉ tra được một chút lịch sử trò chuyện và thông tin chuyển khoản ngân hàng, nhưng lịch sử trò chuyện điện thoại (tha,nhh.lqd:ưng) không phải của Sầm Úy thậm chí cũng không phải của người nhà họ Sầm, được chuyển một khoản tiền lớn cũng không nói lên được cái gì, em trở về cũng vô dụng, có thể chú Hề sẽ có do dự nhưng xem ở phân lượng của Hề Tễ sẽ không bắt bà ấy như thế nào." Hạng Việt lấy lại giọng điệu: "Lại nói em cầm đồ Vệ tiên sinh điều tra đi giảng đạo lý với chú Hề? Gặp Vệ tiên sinh ở chỗ nào? Không cần không thành thục như vậy, đánh rắn bảy tấc, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, vội vàng hấp tấp trở về nước có thể làm cái gì, cãi nhau một trận hay là đâm Sầm Úy mấy dao sau đó bồi thường bản thân mình vào? Sầm Úy còn biết ẩn ở phía sau màn, em ngu ngốc hay sao mà hồ đồ như thế, so với không đâu đưa mình vào chỗ “chết” khác nhau ở chỗ nào?"

"Em nuốt không trôi cơn giận này! Chẳng lẽ anh em nhận mấy dao này không công à?!"

Hạng Việt kéo cô đang sa sút tinh thần vào trong ngực: "Làm sao lại không công? Thù đương nhiên là muốn báo, nhưng đầu tiên chúng ta nên xác định rốt cuộc Sầm Úy có phải hung thủ hay không trước."

"Bà ta…"

"Hề Hi, anh nói, những thứ kia không nói lên được cái gì," Hạng Việt cắt ngang, "Chúng ta cần chứng cứ rõ ràng hơn, cái này em đừng lo lắng, Vệ tiên sinh đã giúp đại ân, nếu tập trung vào người cụ thể kia, vậy đối với chúng ta mà nói tìm được hắn thì sẽ dễ dàng không phải sao? Trừ người chết, trên đời này không có miệng không cạy ra được, anh sẽ tìm ra người mà người đó tiếp xúc bên nước Anh này, chân tướng rõ ràng chỉ là vấn đề thời gian."

"Nhưng em không cam lòng." Cô tự lẩm bẩm, giống như bị thực tế bẻ cong lưng, không có tinh thần đấu tranh anh dũng như một khắc trước, xem ra cực kỳ đáng thương.

Hạng Việt có chút bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là đau lòng, nhưng có một số việc cũng không vội vàng được. Đỡ vai của cô, dịu dàng nói: "Hiện tại gọi điện thoại cho chú Hề trước, báo chuyện Hề Duy bị thương, không cần nói cho Sầm Úy, cũng không cần nói cho bất luận người nào nữa, chỉ coi lần này là sự kiện đả thương người bình thường."

Hề Hi biết là anh đúng, nếu như cô náo loạn một trận sẽ bứt dây động rừng, không chỉ làm Sầm Úy đề phòng, giấu người vì bà ta làm việc sâu hơn, còn có thể biến khéo thành vụng, bị cắn ngược một cái. Dù sao cô ở nước ngoài, Sầm Úy cũng đang bên cạnh cha, huống chi lấy tình nghĩa của cha ruột đối với bà ta còn có yêu thích đối với Hề Tễ mà so ra, hiển nhiên muốn ông ta vì đại nghĩa diệt thân là không thực tế.

Gọi cuộc điện thoại báo tin tức kia khiến cho Hề Hi uống nhiều thêm hai chén nước, cô hít sâu một hơi, cho đến khi cảm giác mình có thể khống chế được tâm tình mới bấm điện thoại của cha......

Dù sao Hề Bá Niên cũng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, sau phút hốt hoảng ban đầu thì rất nhanh đã trấn định lại. Hơn nữa con gái nói, con trai đã thoát khỏi nguy hiểm, hiện tại chỉ cần nằm viện dưỡng thương là đủ.

"Cha, trước đó con không dám nói cho cha biết, sợ thân thể cha không chịu nổi, thật xin lỗi."

Giọng nói mềm mại của con gái từ đất nước xa xôi qua điện thoại truyền vào trong tai, Hề Bá Niên sao nỡ trách cứ, đau lòng còn không kịp.

"Hề Hi, ba hiểu, con là vì nghĩ cho ba," ông ta nói, "Ba lập tức đặt vé máy bay đi Luân Đôn, một mình con ở đấy bị dọa sợ chứ?"

"Vâng, bị dọa sợ," cô tức thời mềm yếu khiến Hề Bá Niên càng đau lòng, nghe được cô nói Hạng Việt vẫn luôn đợi ở bên cạnh bất giác đối với Hạng Việt cũng càng hài lòng thêm hai phần.

"Ba, bây giờ anh đã không sao, chuyện này trước đó con vẫn gạt người khác, sợ tạo thành khủng hoảng không đáng trong công ty, nói với bên ngoài anh trai có chuyện một mình đi Washington không liên lạc được, nhưng lại kéo dài nữa thì không thích hợp, không chỉ ảnh hưởng tới danh dự của anh trai mà đối với công ty cũng ảnh hưởng cũng không nhỏ, cho nên chuyện này còn phải nhờ cha quyết định, trong lòng con không nắm chắc."

Hề Bá Niên hơi trầm ngâm nói: "Chuyện Hề Duy bị thương không lừa gạt được lâu, thay vì tương lai bị người truyền lung tung nói bóng nói gió, không bằng mau chóng thông báo ra bên ngoài, cũng mở họp báo, chuyện này ta sẽ giao cho bộ phận quan hệ xã hội đi làm, đừng lo lắng, chỉ cần Hề Duy không có việc gì, những thứ khác đều là chuyện nhỏ."

Hề Hi “Vâng” một tiếng, lại nhẹ nói: "Cha, hạng mục bên nước Anh này có thể để cho con xử lý không? Con muốn giúp anh trai làm xong nó."

Trong lòng Hề Bá Niên càng thương tiếc, hình như ông ta có thể thấy vẻ mặt con gái bên đầu điện thoại kia vô cùng lo lắng lại quật (lqd) cường không yên, trấn an cười cười: "Con là con gái của Hề Bá Niên ta, có cái gì có thể hay không thể, ta sẽ nói với người phụ trách bên kia, yên tâm mạnh dạn đi làm đi, có chuyện gì có ta cho con dựa vào."

"Cảm ơn ba," Hề Hi nói cảm ơn, "Cha, cha cũng không cần vội vàng tới Anh đâu, trước tiên cứ ở trong nước xử lý tốt công sự đi, nếu không anh trai không có ở đó, cha cũng không ở, hạng mục Đông Sơn lại đúng thời điểm mấu chốt, chờ sắp xếp xong lại đi, trước khi đến nhớ tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ trước, gửi báo cáo cho con, nếu như không ổn định, con không đồng ý cho cha tới."

Bị con gái quản đông quản tây, Hề Bá Niên ngược lại hơi uất ức, ông ta cười nói: "Con đấy, chính là thích trông nom ta, yên tâm, thân thể ta rất tốt, một chút không khỏe cũng không có. Con ở bên Anh cũng tự chăm sóc mình thật tốt, được rồi, A Việt có phải đang ở bên cạnh con hay không, bảo cậu ta nghe điện thoại, ta có mấy câu muốn nói với cậu ta."

Chờ Hạng Việt cúp điện thoại, Hề Hi đã không còn ở trong phòng khách nhỏ nữa rồi, cô ôm đầu gối ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, tựa cằm vào đầu gối nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài, tóc dài màu đen xõa trên lưng, lộ ra hơi thở tịch mịch khó tả.

Không tiếng động than thở, Hạng Việt chạy tới khoanh tay từ phía sau bế cô lên, Hề Hi cũng không phản kháng, tùy anh ôm mình thả lên giường.

"Em muốn đi bệnh viện thăm anh trai em."

Anh nói được: "Thay quần áo trước đi." Lúc cô xuống giường thay quần áo thì lại hỏi: "Không hỏi anh ba em nói với anh những gì à?"

"Dù sao cũng sẽ không hướng về người ngoài như anh," Hề Hi cũng không quay đầu lại nói, Hạng Việt thấy buồn cười, cảm thấy gần đây miệng bạn gái càng ngày càng sắc bén, bất đắc dĩ nói, "Cuối tuần là ngày chúng ta đính hôn, ý chú Hề là anh và cha mẹ thương lượng xem có thể đổi thời gian hay không, anh nói với chú ấy Hề Duy ít nhất phải ở bệnh viện một tháng mới có thể ngồi máy bay trở về nước," lúc cô nhóc quay đầu lại nhìn sang thì vội vàng bổ sung, "Dĩ nhiên, anh không đề nghị làm như vậy, bay đường dài vô cùng không tốt cho thân thể, tốt nhất Hề Duy vẫn là khôi phục hoàn toàn sau mới trở về nước là thích hợp nhất." Sau đó còn nói: "Trễ chút thời gian nữa coi như là chênh lệch giờ giấc, anh sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ, nói chuyện Hề Duy bị thương nằm viện nói cho bọn họ biết, chắc chắn bọn họ sẽ hiểu."

Nào chỉ là hiểu, Hạng Việt đánh giá sai tính cách mạnh mẽ vang dội của mẹ ruột anh, bên này mới vừa cúp điện thoại, hôm sau Cát Phương Hoa đã theo bạn già cùng đi Luân Đôn, lúc gọi điện thoại cho con trai tới sân bay đón người thì cũng đã xuống máy bay rồi. Hạng Việt mượn xe của Uy Nhĩ Tốn tiên sinh đi tới sân bay thấy cha mẹ thật là vừa bất đắc dĩ lại có chút kiêu ngạo.

Hề Hi nhìn thấy Cát Phương Hoa và Hạng Quốc Khải thì giống như nhìn thấy người thân, nhào tới trong ngực Cát Phương Hoa khóc lóc. Cát Phương Hoa đau lòng dụ dỗ tâm can bảo bối, còn nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đừng khóc, đừng khóc, ba con phải xử lý chuyện trong nước không đi được, mẹ Cát là một người rảnh rỗi, giỏi nhất nấu canh, khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho Hề Duy."

Hạng Quốc Khải ở một bên cũng khuyên: "Hề Duy đây là đại nạn không chết tất có hậu phúc, chúng ta nhìn về phía trước đừng xem phía sau, ngày tháng sau này còn dài."

Chủ yếu là đột nhiên nhìn thấy trưởng bối cho nên Hề Hi mới không khống chế được, khóc một trận cũng đã tốt lắm. Lau sạch (die.nda,nl;equ:ydo,n) sẽ nước mắt, vừa kéo Cát Phương Hoa vừa kéo Hạng Quốc Khải, giống như một nhà ba người, Hạng Việt chạy ở phía sau im lặng, cố làm vẻ khổ sở nói: "Con là nhặt được, ba mẹ, cô nhóc này mới phải là con ruột hai người đúng không?"

Cát Phương Hoa hì hì vui lên, quay đầu lại liếc anh một cái, vỗ vỗ tay nhỏ bé của Hề Hi nói: "Con bé chính là con gái ruột của ta."

Hề Hi cũng phối hợp hơi hất cằm, tựa như thiên nga kiêu ngạo. Trong mắt Hạng Việt lóe lên nụ cười, trước kia cảm thấy cô quá gấu, gần đây lại ước gì cô có thể ngày ngày đều gấu.