Cưng Chiều Em Nhất

Chương 44




Edit: Thanh Hưng

Chuyện của Du Khả Dương khiến cho Hề Hi chấn động rất lớn, cũng là lần đầu tiên chân chính ý thức được thì ra giữa đàn ông và phụ nữ lại khác nhau như vậy. Vì thế cô tiêu cực mất mấy ngày, may mà người trẻ tuổi có tính mau quên, cùng với Du Khả Dương khôi phục tốt trở lại Bắc Kinh, loại cảm xúc tiêu cực này cũng theo gió biến mất.

Trong lúc này Hạng Việt vô cùng bao dung bạn gái, những nụ hôn liên tiếp đều đã biến thành dè dặt cẩn thận, chỉ sợ gấu nhỏ sản sinh tâm lý mâu thuẫn đối với loại sự tình này, vậy thì về sau có thể anh sẽ rất thảm, làm không tốt sau này có thể anh sẽ phải trải qua sinh hoạt của hòa thượng.

Tuần trước ở cửa hàng thú cưng Hề Hi gặp được đại ca kết nghĩa Mục Thanh của bạn trai còn có bạn gái An Di của anh ta. Thật ra thì đó cũng là một người đẹp thanh thuần, một người đẹp xuất sắc như thế thật sự hiếm thấy, về sau vẫn thường nói nhỏ với Hạng Việt: "Em muốn là cái ren, khẳng định đâm nát cô ấy." Làm cho bác sĩ Hạng đuổi theo xử lý cô, mông cũng thiếu chút nữa bị đánh sưng, không dám lại hồ ngôn loạn ngữ nữa.

Qua tiết thanh minh, đến hạ tuần tháng tư, cuối cùng phong ba tranh gia sản của nhà họ Hạ cũng chấm dứt, hai gia đình con cả và con thứ hai đơn giản đạt thành hòa giải. Kỳ thật không hòa giải cũng không được, bởi vì mâu thuẫn nội bộ của bọn họ cho nên tất cả Hạ thị đều đã phân chia thành mấy phe cánh, chướng khí mù mịt, vì thế rất nhiều công trình hạng mục đều lấy hao tổn mà chấm dứt, mắt thấy sắp bị tổn hại tận gốc, hai anh em nhà họ Hạ đấu đỏ mắt rốt cục tìm về lý trí, mỗi người nhường một bước, từ đó bình ổn chiến hỏa.

Hai ngày nay Hạ Y vì chuyện này mà tâm tình trở nên tốt hơn, buổi chiều tan học lại muốn mời khách, mấy người Thẩm Gia đương nhiên ủng hộ, vốn dĩ Hề Hi với Hạng Việt đã hẹn xong cùng nhau đi xem phim, lúc này bị đẩy vào thế khó xử phải lựa chọn giữa bạn tốt và bạn trai, về sau nghĩ nghĩ, vẫn là thả bồ câu bạn trai (cho bạn trai “leo cây” đấy ạ ^_^). Dù sao đã có mấy ngày cô không cùng nhau chơi đùa với các đồng bọn rồi, cứ cho là mỗi tuần đều đi làm việc thiện cũng là làm xong lập tức trở về.

Năm người đi Thượng Nhã Hiên ăn một bữa cơm no đủ trước, sau đó lại đi Cửu Ca ca hát. Đến hơn 10 giờ đêm mới giải tán, Hạ Y, Thẩm Gia còn có Đào Bân đều đã uống rượu, không thể lái xe, Tần Lạc Lạc muốn đi tìm người lái xe giúp, Đào Bân đã nói: "Tìm người lái xe giúp cái gì, đêm nay cứ ở lại nơi này là được, bớt phiền phức." Thẩm Gia cũng gật đầu: "Tôi trở về cũng chỉ có một mình, ở chỗ nào cũng không sao cả." Hạ Y lại từ trên ghế sofa đứng lên: "Tiền thuê phòng cứ ghi tên tôi, hôm nay tôi phải về nhà, chị của tôi vừa rồi đã gửi tin nhắn bảo tôi trở về sớm một chút, chị ấy tìm tôi có việc." Cậu ta uống hơi nhiều, đi đường lảo đảo, Hề Hi chỉ có thể đưa tay đỡ cậu ta, Hạ Y cười cười với cô, đơn giản khoác tay lên vai cô, đè hơn nửa sức nặng lên trên người cô.

Hề Hi giận một chút: "Anh đừng giả say, đứng thảng lên đi, nặng chết rồi!"

Hạ Y không nghe, bộ dáng cậu ta xinh đẹp, mắt say lờ đờ mê ly nhìn người khác như vậy thật sự cực kỳ rung động. Hề Hi bĩu môi, một chút cũng không bị hấp dẫn, sau cùng chỉnh Hạ Y đến không còn cách nào khác, chỉ có thể quy củ đứng vững, để cho cô đỡ cánh tay của mình.

Đêm nay Đào Bân ở lại nơi này, Tần Lạc Lạc làm bạn gái khẳng định sẽ không đi, chào mấy người một tiếng, Hề Hi và Hạ Y mở cửa rời đi. Cô không uống rượu, cũng lái xe, trái lại có thể đưa cậu ta về nhà, xe của cậu ta tạm thời chỉ có thể để ở nơi này ngày mai sẽ cho người đến lấy.

Tốc độ lái xe của Hề Hi cực kỳ đều đều, không nhanh không chậm, cũng cực kỳ tuân thủ quy tắc giao thông, lúc đèn chuyển sang đèn vàng thì trước tiên ngừng xe lại, không giống những người khác cố gắng tiến lên. Hiện tại thời gian đã có chút muộn, xe cộ trên đường không tính là nhiều, Hạ Y lười biếng tựa vào ghế ngồi đằng trước, dây an toàn cũng không đeo, đèn báo hiệu trong xe vẫn tích tích tích vang lên, Hề Hi thúc giục cậu ta lần thứ ba: "Cài dây an toàn vào."

"Lúc cô và bạn trai yêu đương có cảm giác gì?"

Hề Hi không nghĩ tới cậu ta sẽ đột nhiên nói cái này, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: "Không có cảm giác gì, chỉ là cảm thấy rất tốt." Nếu để cho cô hình dung trạng thái lúc mình và Hạng Việt ở chung, cô có thể nghĩ đến từ thích hợp nhất chính là rất tốt, không có mâu thuẫn gì lớn, anh rất sủng cô, cũng sẽ không không tiết chế sủng ái, sẽ dạy cô một chút kinh nghiệm xã hội, đạo lý đối nhân xử thế, có khi coi cô như đứa trẻ, có khi coi cô như bạn bè, đặc biệt khi là người yêu ngọt ngào anh cực kỳ tôn trọng cô, anh không □□ bá đạo, cũng sẽ không vì tuổi cô còn nhỏ mà muốn nhúng tay vào quản đông quản tây, bây giờ hai người ở chung tuy không oanh oanh liệt liệt, nhưng làm cho người ta cảm thấy rất an tâm.

Chung quy lại mà nói, bạn trai bác sĩ Hạng làm cho cô rất có cảm giác an toàn.

Ánh mắt xinh đẹp của Hạ Y nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, trong lòng tương đối không rõ tư vị. Cậu ta vẫn rất có hảo cảm với cô, trước kia hai người có quan hệ tốt nhất, giống như anh em, lại giống tri kỷ, không phải không nghĩ thổ lộ, nhưng chị gái không vừa ý, có thành kiến rất sâu với cô, cậu ta cũng thấy thời gian vẫn còn nhiều, không nóng vội nhất thời, không nghĩ tới chính mình kéo dài lại biến thành tự mình khổ sở.

Khi nghe được cô tuyên bố ở chung một chỗ với Hạng Việt, mất mác trong lòng cậu ta không ai có thể cảm nhận được. Thẩm Gia vẫn cười nhạo là cậu ta xứng đáng, hiện tại ngẫm lại, cậu ta cố kỵ quá nhiều, khả năng cũng là bởi vì tình cảm với cô còn không có sâu đậm đến mức có thể liều lĩnh vi phạm ý nguyện của chị gái, Hạ Y có chút thương cảm: "Đàn ông lớn tuổi có cái gì tốt, cô không nghĩ tới sau này sao? Khi anh ta bốn mươi tuổi, cô mới đầu 30, vừa đúng là độ tuổi đẹp nhất."

Hề Hi trợn trắng mắt, bớt thời gian liếc cậu ta một cái, cực kỳ thành thật nói: "Vậy thì như thế nào, lúc anh ấy 50 tôi cũng bốn mươi, lúc anh ấy 60 tôi 50, lúc anh ấy 70 tôi 60, tôi già chậm hơn anh ấy một chút, tương lai càng để lại nhiều ấn tượng đẹp trong ký ức của anh ấy. Lại nói tôi thích anh ấy không quan hệ đến tuổi tác, nếu tôi thích anh ấy thì kể cả anh ấy hơn tôi 20 tuổi tôi cũng chấp nhận, nếu tôi không thích anh ấy ngay cả liếc mắt tôi cũng không nhìn nhiều hơn một cái. Vệ tổng của Hoa Tín, bà xã của anh ta cũng ít hơn anh ta rất nhiều tuổi, nhà người ta không phải thật sự hạnh phúc? Là người phụ nữ song toàn! Tôi chưa từng nghe chuyện xấu gì của Vệ tổng, chỉ nghe nói anh ta yêu thương vợ anh ta như thế nào."

Trong lòng Hạ Y chua xót không thôi, cảm giác Hạng Việt là vận cứt chó, đi trước cậu ta một bước. Có chút ảo não, nhưng cũng không biết làm thế nào, vì buồn bực mà dọc theo đường đi đều không nói thêm gì, chờ xe dừng lại trước cửa nhà cậu ta, cậu ta cũng chỉ nhàn nhạt nói câu "Đi đường cẩn thận" lập tức đi vào trong nhà.

Hề Hi nhìn bóng lưng cậu ta từ từ biến mất dưới đèn đường, lắc đầu, nhát gan như vậy, cô gái nào sẽ bỏ qua nam thần như bác sĩ Hạng mà chọn tiểu thịt tươi như cậu ta chứ!

Nhớ tới bạn trai nhà mình, Hề Hi nhìn thời gian, đơn giản chuyển tay lái, đi đến chỗ Hạng Việt.

Lúc Hạng Việt gọi điện thoại cho gấu nhỏ nhà mình vốn là muốn hỏi một chút cô đã về nhà hay chưa, lo lắng cô nhóc này không nghe lời uống rượu về trễ không an toàn, không nghĩ tới lại đạt được kinh hỉ ngoài ý muốn, cúp điện thoại, anh lắc đầu bật cười, tùy ý mặc một chiếc áo khoác mỏng, thay giày đi xuống lầu. Trời đã trễ thế này, một mình cô đi thang máy không an toàn.

Ước chừng chừng mười phút đồng hồ sau, nhìn thấy chiếc xe màu trắng xinh đẹp kia chậm chạy đến đây, chờ xe dừng lai, anh còn chưa đi qua gõ cửa kính xe, Hề Hi đã nhảy xuống, bổ nhào vào trong lòng anh, giống như mèo con vô cùng thân thiết cọ cọ ngực của anh.

Trong lòng Hạng Việt mềm mại như nước, vỗ vỗ lưng của cô: "Đi thôi, lên lầu trước."

Cô “Ừm” một tiếng, lại ngửa đầu nói: "Trước tiên hôn một cái." Nũng nịu làm cho người ta buồn cười, trong lòng Hạng Việt cực ky yêu thương, thuận thế hôn một cái lên miệng cô, nhịn không được lại hạ xuống nụ hôn trên mắt cô, như chuồn chuồn lướt nước, cực kỳ dịu dàng. Hề Hi phốc một tiếng nở nụ cười: "Em nói hôn một cái, như thế nào anh lại vẫn hôn nữa thế!"

Anh cười cười, vuốt vuốt cái mũi của cô: "Bớt lắm lời, đi, lên lầu."

Từ thang máy ra ngoài, vào cửa thay dép lê, Hề Hi ôm bụng kêu đói, Hạng Việt không có cách nào, chỉ có thể nhận mệnh đi nấu cơm cho tổ tông ăn.

Ăn khuya rất đơn giản, làm cháo thịt nạc trứng bắc thảo, xào hai đĩa đồ ăn, Hề Hi bưng bát ăn được cảm thấy mỹ mãn, lại vẫn khen tặng bạn trai: "Tay nghề có tiến bộ, sắp vượt qua đầu bếp của Quý Phi Lâu rồi!"

Ý nịnh bợ trong lời này cũng quá rõ rồi, Hạng Việt gắp thịt bò thả vào trong bát của cô, thúc giục: "Được được, nhanh ăn đi, ăn xong anh đưa em về."

"Anh trai em đi công tác không ở nhà, anh nhẫn tâm để một mình em chờ tại ngôi nhà lớn như vậy sao?"

"Vì cái gì không đành lòng?" Anh nhíu mày: "Trước kia cũng không phải là em chưa từng ở như vậy." Thấy cô chu miệng, anh mỉm cười: "Nghĩ muốn ở lại qua đêm?"

Cô “Ừ” gật đầu, anh nói không được: "Anh không có cách nào cho anh trai em một cái công đạo."

"Anh em lại không ở nhà." Cô lại vẫn đúng lý hợp tình, nếu Hề Duy nghe được, đoán chừng sẽ tức chết. Thật ra Hạng Việt cũng lo lắng đã trễ thế này mà một mình cô trở về ở, nghĩ nghĩ nói: "Được, vậy em mau ăn đi, ăn xong đi tắm rửa, buổi sáng ngày mai không phải còn có lớp sao?"

Hề Hi đạt được đáp án mình muốn, cảm thấy mỹ mãn, cảm thấy bạn trai rất khéo hiểu lòng người. Chờ cô đi tắm rửa, Hạng Việt đi tới thư phòng gọi điện thoại cho Hề Duy, lúc trước hai người từng có hiệp định, Hạng Việt không muốn nuốt lời vi phạm hứa hẹn, cũng không muốn ôm tâm lý may mắn cái gì, anh nói sự tình từ đầu tới cuối cho Hề Duy nghe một lần, Hề Duy nghe xong, cho dù cảm giác em gái gấu, nhưng bạn tốt có thể gọi cú điện thoại này, anh ta còn có cái gì để lo lắng? Vì thế đại lượng cho phép, đồng ý để cho em gái qua đêm.

Nhưng mà vẫn nói: "A Việt, đừng làm cho tôi thất vọng." Ý tứ chính là: A Việt, đừng chiếm tiện nghi của em gái tôi.

Hạng Việt dở khóc dở cười, đảm bảo nói: "Yên tâm đi, cô ấy còn nhỏ." Hai mươi tuổi cũng chưa đến, anh đâu nào nhẫn tâm, muốn phát sinh quan hệ ít nhất phải đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học hai người đính hôn, đây là điểm mấu chốt của vấn đề.

Hề Duy vừa lòng cúp điện thoại.

Chuyện hai người gọi điện thoại cũng không cần phải cố ý nói cho gấu nhỏ, cô nhóc kia sẽ mất hứng.

Đây là từ sau khi hai người tự xác định quan hệ, lần đầu tiên nghỉ đêm cùng một chỗ, nói thật Hề Hi có phần khẩn trương, đương nhiên giống như phần lớn các cô gái rơi vào tình yêu khác, đối mặt với tình hình này đều sẽ có phần mong chờ.

Mặc áo ngắn tay của Hạng Việt, Hề Hi vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tìm máy sấy. Năm trước cô ở trong này mấy ngày có để lại một cái, lúc thu thập hành rời khỏi cũng không lấy đi. Cách lần đó một năm, máy sấy bị Hạng Việt cất ở bên ngoài phòng tắm cuối cùng lại phát huy công dụng, thật đáng mừng.

Nhìn máy sấy được đưa đến trước mắt, Hề Hi không nhận, mắt to chớp chớp hai cái, làm nũng nói: "Anh giúp em sấy tóc."

Hạng Việt tính tình tốt nói được, nhưng có yêu cầu: "Em đi mặc quần vào trước." Hai chân tuyết trắng lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt, nói gấu nhỏ này không ý xấu, ai tin!

Hề Hi nháy mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ, cô giơ chân để cho anh nhìn: "T-shirt đều đã che đến đầu gối, không có việc gì. Còn nữa, cái quần kia của anh em không mặc được, ống quần quá dài." Lại bò lên cánh tay của anh: "Nhanh lên đi, tóc vẫn ướt nước không thoải mái."

Đối với cái này, bác sĩ Hạng chỉ muốn trả lời hai chữ: Ha ha.