Cưng Chiều Em Nhất

Chương 22




Edit: Thanh Hưng

Hề Duy là một người không thích dây dưa khi làm việc, mới trở lại không mấy ngày anh ta đã kết thúc chuyện Trương Xảo, thủ tục nên bổ sung cũng bổ sung, dứt khoát đến mức làm cho người ta phải chắt lưỡi hít hà. Sau khi biết chuyện, Thẩm Nam còn cảm khái với Hạng Việt: "Người trong nghề vừa ra lqd tay, đã biết có hay không. Đại thiếu gia nhà họ Hề quả nhiên không giống bình thường, thật ra còn quen biết rộng hơ tôi." Nếu như là anh ta (TN), chỉ có mấy ngày tự nhận không thể làm được những thứ tài liệu chính quy này. Phải giấy trắng mực đen, nếu được phê duyệt cũng không phải là chuyện nhỏ, mà là phải gánh vác trách nhiệm.

Trừ việc đó ra, tốc độ dọn nhà của Hề Duy cũng không thể khinh thường. Trong thời gian ba ngày lập tức dẫn theo em gái dọn vào nhà mới, nhà trọ Thanh Niên lúc trước trực tiếp loại rồi, xúi quẩy là một mặt, mặt khác cũng sợ em gái tức cảnh sinh tình lại suy nghĩ lung tung.

Nhà mới ở phụ cận CBD*, nơi tấc đất tấc vàng, là Tiểu Dương Lâu độc môn độc viện. Đây là Hề Hi lựa chọn được từ trong danh sách đông đảo các bất động sản, cô thu lượm bài học kinh nghiệm, gắng Thanh.Hưng đạt tới an toàn là chính. Ở đây có cửa sắt lớn, tường cao, máy báo động, camera 360° toàn bộ phương hướng, an ninh tuần tra 24 giờ, thế nào cũng an toàn hơn ở nhà trọ chứ?

*CBD viết tắt của Central Business District có thể hiểu là khu kinh doanh trung tâm (tham khảo google để biết rõ hơn nhé ^_^)

Những ngày kế tiếp bình lặng không gợn sóng, qua ngày mồng một tháng năm trời từ từ nóng lên, quần áo tay ngắn từ từ bắt đầu thay thế quần áo dài, mùa hè lặng lẽ đến.

Đợi đến lúc Hạ Y về nhà tĩnh dưỡng, sau khi đứa bé cuối cùng của viện phúc lợi là Nha Nha cũng phẫu thuật thành công xuất viện, thời gian tiếp xúc của Hề Hi và Hạng Việt cũng từ từ ít đi. Suy cho cùng vẫn là chênh lệch tuổi tác, vòng hoạt động bất đồng, mỗi người đều có cuộc sống riêng, một tháng có thể thấy bốn - năm lần đã tính là nhiều.

Đến cuối tháng sáu đầu tháng bảy, thời điểm Vũ Lăng là mùa hè chói chang, đại thọ 50 của Hề Bá Niên đến.

Đây là thọ chẵn, tuổi trên năm mươi, tuổi biết thiên mệnh, người nhà bình thường còn cực kỳ coi trọng, chứ đừng nói chi là thân phận Hề Bá Niên như vậy. Nhà họ Hề đã bắt đầu chuẩn bị chuyện này từ năm trước, một tháng trước đã phát thiếp mời ra ngoài. Chờ đến ngày chính, làm trưởng tử và con gái duy nhất, đương nhiên Hề Duy và Hề Hi phải về nhà giúp một tay đón khách, đây là không chạy thoát được.

Kể từ sau khi Sầm Úy tiến dần từng bước, đối với nhà lớn nhà họ Hề, Hề Hi có loại cảm giác chán ghét muốn vứt bỏ. Sau khi dọn ra ngoài cũng cực ít trở về, giống như hôm nay cũng thế, nếu như không phải là sợ Sầm Úy dẫn theo Hề Tễ giành danh tiếng của anh mình, cô tuyệt đối không muốn trở về.

Nhẫn nại đi theo anh trai đứng ở cửa đón khách tới gần tối, mặt đều cười đến cương cứng rồi, Hạ Y đi theo cha mẹ anh chị tới đây, nhân lqd lúc trưởng bối hàn huyên với Hề Duy thì cậu ta lại gần nhỏ giọng trêu ghẹo cô: "Cười còn khó coi hơn khóc, tài nghệ không được ah...."

Hề Hi “hứ” một tiếng, nhìn nhìn vết thương đã gỡ bỏ thạch cao ở chân cậu ta hỏi: "Tại sao còn chưa khỏe hẳn?" Khoảng cách từ khi tai nạn xe cộ tới nay đã sắp ba tháng, cậu ta đi bộ lại vẫn khập khễnh lắc lư như cũ.

Hạ Y nói đã tốt lắm: "Thương gân động cốt cần một trăm ngày, bác sĩ nói cái này chủ yếu vẫn là dựa vào chăm sóc, hôm nay nếu không phải là chúc thọ cho cha cô, mẹ tôi và chị tôi cũng sẽ không thả tôi ra ngoài." Cậu ta nói ra âu sầu trong lòng, lộ ra mùi vị u oán.

Thấy cậu ta như vậy, Hề Hi có chút hả hê. Vốn muốn cười nhạo cậu ta đôi câu, bỗng dưng chống lại tầm mắt mà Hạ Nhiễm quét tới, nụ cười trên mặt phai nhạt chút, lười biếng “Ồ” một tiếng, khoát khoát tay: "Vậy anh đừng đứng quá lâu, mau vào đi thôi, mấy người Lạc Lạc đều đến rồi."

Chào hỏi người nhà họ Hạ xong, một lát sau Hạng Việt cũng tới. Anh mặc một thân âu phục màu xám diiễn*đànn*llê*quuý*đônn bạc, ngọc thụ lâm phong, mặt mày như vẽ, tuấn tú đẹp mắt không nói ra được. Giữa mùa hè nóng ran, anh như gió mát mẻ, làm cho lòng người có chút rung động.

"Bác Hạng và mẹ Cát đã tới từ sớm rồi, sao anh tới muộn thế?" Hề Hi ba bước thành hai chủ động nghênh đón, hai tay chắp ở phía sau, nghiêng đầu quan sát anh, khóe môi nhếch lên hiện ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Tay trái Hạng Việt cầm cái hộp hình chữ nhật mảnh dài, cười cười dùng một cái tay khác vỗ vỗ gáy cô: "Thọ yến đến tám giờ mới bắt đầu, hiện tại mới bảy giờ bốn mươi, anh thế nhưng không tới muộn." Còn nói: "Hôm nay có hai ca phẫu thuật, làm chậm trễ một chút thời gian."

Hề Hi không có hứng thú đối với công việc của anh, ngược lại hỏi: "Trong hộp đựng gì thế?"

"Bách Thọ đồ." Hạng Việt nói: "Tự anh vẽ." Từ nhỏ anh đã lần lượt đổi hết các loại sở trường, thư họa so với cái khác đều tốt hơn. Loại thân phận địa vị này của Hề Bá Niên, quà tặng sẽ không thể thiếu kim ngân tài bảo, đồ tốt cha mẹ anh sẽ đưa, anh làm cái này thuần túy chỉ là tâm ý của vãn bối.

Nghe nói là đưa cho cha ruột, Hề Hi quệt miệng hừ hừ: "Anh không phải rất bận sao."

Hạng Việt cười: "Thời gian làm cái này anh vẫn có."

Lúc này Hề Duy đưa người nhà họ Hạ đi vào cũng quay lại, nhìn thấy Hạng Việt, đuôi lông mày giương nhẹ: "Còn tưởng lqd rằng cậu phải trễ chút thời gian nữa, đã tới rồi thì cũng mau vào đi thôi, mới vừa rồi ba tôi còn hỏi cậu."

Hạng Việt nói được, thấy Hề Hi còn bĩu môi, anh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói với cô: "Em không phải là vẫn muốn tổ hợp ký tên và chân dung của cái Hàn Quốc đó? Vừa vặn bạn của anh và công ty bọn họ có chút nghiệp vụ lui tới, đã giúp em xin, hai ngày nữa mới có thể gửi đến đây."

Mị lực của thần tượng vẫn tương đối có sức hấp dẫn với gấu nhỏ, Hề Hi nghe vậy mắt sáng lên, đối với việc anh tự tay chuẩn bị quà tặng cho cha cũng không bực bội như vậy nữa, nháy mắt nói: "Vậy anh nhận được thì lập tức gọi điện thoại cho em."

Chờ khách hầu như đều đến đủ, dạ tiệc bắt đầu. Không muốn nhìn lão già dắt Sầm Úy ân ái, anh trai còn có rất nhiều xã giao, Hề Hi lười biếng, lên tiếng chào Hề Duy, trốn đi vệ sinh. Cũng không đi tìm những người bạn nhỏ bình thường hay giao hảo, bọn họ đều đi theo người nhà tới, loại bữa tiệc thế này, tự có một bộ quy tắc bất thành văn: vãn bối đi theo trưởng bối tham gia thọ yến, đầu tiên là chúc thọ, giao thiệp, giữa trận mới là thời gian hoạt động tự do.

Cô đi tìm mấy người bạn nhỏ, sẽ không tránh khỏi phải xã giao với người khách khác, thật phiền phức.

Vốn là Hề Hi muốn đi vườn hoa, sau lại suy nghĩ một chút, bên ngoài quá nóng còn có con muỗi, đi ra bên ngoài như thế giống như kẻ ngốc. Vì vậy đổi hướng đi tới Tiểu Hoa Giác chờ.

Phòng khách của gian phòng này cách đại sảnh tổ chức bữa tiệc một hành lang, lại độc lập với bên ngoài, bình thường sẽ không có người tùy tiện tới đây. Phòng khách không lớn, khoảng 20 bình, bố trí ấm áp thoải mái, một bộ sofa bằng vải bố, thảm trải sàn màu đậm in hoa, trên khay trà bày mấy loại trái cây, dễ thấy nhất, là nước trái cây bên cạnh hoa hồng mân côi tươi mới ướt át.

Nhìn hoa này, Hề Hi lạnh lùng “Hừ” một tiếng, Sầm Úy thích nhất cái này, vì thế Hề Bá Niên còn đặc biệt bớt một chỗ ở trong hoa viên ra để tự trồng, chỉ vì có thể đổi được một nụ cười của bà xã nhỏ, ghê tởm chết đi được.

Cho dù buổi tối lão già không để cho Sầm Úy dẫn theo Hề Tễ đứng ở cửa ra vào đón khách, coi như là làm mất thể diện của bà ta, làm bà ta khó chịu. Nhưng mới vừa rồi lại cùng Sầm Úy một trái một by.Thanh.Hưng phải dắt tay Hề Tễ đứng ở trước mặt khách thật giống như một bức tranh một nhà ba người hài hòa vẫn đâm bị thương mắt cô. Ngực giống như tích một cỗ uất ức không phát tiết ra được, lại không tiêu xuống, làm người ta khó chịu. Cô nghĩ không hiểu tại sao ba lại coi trọng Sầm Úy, lại càng không hiểu trong mắt ba, cô và anh trai có ý nghĩa như thế nào. Cái này giống như một đề bài toán học không có câu trả lời, đàn ông, phụ nữ, hôn nhân, trung thành, đạo đức, tất cả tất cả đều làm cho cô mê man.

Hề Hi ngồi trên ghế sa lon ngẩn người, giày cao gót bảy phân tùy ý ném ở một bên, một chiếc còn ngã lệch. Nơi này yên tĩnh, so với tiền thính giống như là hai thế giới. Hạng Việt đứng một bên nhìn một lúc, đi tới vỗ vai của cô, Hề Hi chậm rì rì quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy là anh, trong nháy mắt thu lại vẻ mặt mê man, thay vào đó là tò mò: "Sao anh lại đến chỗ này?"

"Bên ngoài quá nhiều người, không có thói quen." Anh thuận miệng đáp.

Một tiếng đồng hồ ra vào Hề trạch, nơi nào ít người thích hợp với nghỉ ngơi, anh tất nhiên sẽ tới.

"Người là hơi nhiều." Hề Hi đồng ý, cầm quả chuối tiêu từ trong mâm đựng trái cây lột ra ăn: "Lão già yêu cầu tổ chức lớn, dù thế nào đi nữa ông ta cũng không thiếu tiền." Lời nói này có chút châm chọc, còn lqd có chút buồn bực không vui. Hạng Việt nghĩ tới bộ dạng một nhà ba người Hề Bá Niên và Sầm Úy, Hề Tễ ở tiền thính, hiểu rõ chau mày, ngồi xuống bên cạnh cô cũng cầm quả chuối tiêu ăn.

Yên tĩnh một lát, Hề Hi mở miệng: "Lão già nhận được quà tặng của anh, sướng đến phát rồ rồi chứ?"

Hạng Việt khiêm tốn: "Tạm được."

Hề Hi “Hứ” một tiếng: "Bác sĩ Hạng, anh như vậy không được ah..., rõ ràng là cướp danh tiếng của anh em."

"Hề Duy cũng sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này." Hạng Việt cười cười, nhìn cô hỏi: "Gần đây em thế nào? Lấy được bằng lái chưa?"

"Dĩ nhiên!" Hề Hi kiêu ngạo giơ giơ cằm nhỏ: "Tháng tư đã lấy được rồi."

"Anh em để cho em lái xe ra đường?"

Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì...... Trừng mắt nhìn anh, Hề Hi “Hừ” một tiếng, quay đầu không để ý tới anh. Hạng Việt buồn cười, thấy cô lộ ra lỗ tai nhỏ trắng nõn, không nhịn được giơ tay ngắt, bóp xong rồi, mới phát giác được có chút không thích hợp. Buông tay ra, Hề Hi đã quay đầu lại nhìn anh: "Thật ra trên lỗ tai em có ba cái lỗ tai, chỉ là có hai cái không dùng được, hiện tại chỉ còn dư lại duy nhất một cái."

Hạng Việt không biết tại sao đột nhiên cô lại nói cái này, nhìn lỗ tai, chẳng nói đúng sai “Ồ” một tiếng, Hề Hi còn nói: "Em rất sợ đau, lúc xỏ lỗ tai bị sợ đến khóc mãi, anh em đã nói nếu sợ đau vậy thì về nhà đi, khi đó em mới vừa thi tốt nghiệp trung học xong, trường cấp 3 của em rất quy củ, tốt nghiệp rồi lập tức muốn lưu lại cho mình cái kỷ niệm của năm tháng còn trẻ gì đó." Thấy Hạng Việt cười, cô cũng cười theo, nháy mắt mấy cái nói: "Cho dù năm nay em mới vừa mười tám tuổi nhưng cũng không phải là đứa bé, anh hãy thành thật nói đi, có phải anh thích em hay không?"

Lời này thật là bước ngoặc thần kỳ, Hạng Việt khó có được lờ mờ một chút, bị lời này của gấu nhỏ đả kích llê quuý đônn không nhẹ, không biết cô từ chỗ nào cho ra cái kết luận này. Há mồm muốn nói, Hề Hi lại đưa ra một ngón tay chặn miệng của anh lại, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo còn có mùi thơm. Hạng Việt giống như là bị cố định thân thể, trơ mắt nhìn cô nghiêng người chậm rãi đến gần, gần thêm nữa, cho đến khi trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, khi anh ý thức được nên đẩy cô ra thì cô đã hôn xuống môi anh.

Hô hấp của Hạng Việt cứng lại, ánh mắt trầm xuống, Hề Hi mở to mắt nhìn thẳng vào mắt anh, giữa hai người không có chút khoảng cách nào, hô hấp quấn quít chung với nhau, lộ ra phong tình kiều diễm.

"Có ý tứ gì?" Anh khàn giọng mở miệng.

"Không có ý tứ gì."

"Không có ý tứ gì là có ý gì?"

"Chính là không có ý tứ gì."

Dừng một chút, Hề Hi buông tay khoác trên vai anh ra: "Yên tâm, sẽ không bắt anh phụ trách." Cô như đứa bé lqd thuần lương vô tội, từ trên ghế salon đứng lên, lúc này coa tiếng người từ xa đến gần cuối cùng đi tới nơi này, Tần Lạc Lạc nhào tới hỏi: "Tìm cô thật lâu rồi, sao lại tránh đến nơi này chứ!"

Hạng Việt cứ như vậy trơ mắt nhìn gấu nhỏ quấy rối nước đục đi theo mấy người bạn nhỏ của mình rời đi......

Anh một tay nâng trán, liên tục cười khổ.