- Văn Nguyên!!! – Thiên Nhi vui mừng ôm chầm lấy Văn Nguyên, lâu rồi cô không gặp chú nha. Từ cái đợt cô mất một khoảng trí nhớ, mẹ đã cấm việc Văn Nguyên đến gặp cô nha.
Văn Nguyên nghe thấy lệnh cấm thì phát sợ, nổi khùng lên, nhất quyết không đồng ý, hứa hẹn có, van xin có, xin lỗi có, khóc lóc có… Nhưng không tài nào thay đổi được ý định sắt thép của mama đại nhân. Điều đấy khiến cho Thiên Nhi có chút buồn, nhưng cô chả biết làm cách nào khác ngoại trừ việc làm theo lời mẹ.
Văn Nguyên nhìn cô cháu gái mà mình yêu quý hết mực có chút nhớ nhung. Cười hiền xoa đầu Thiên Nhi nói:
- Đã bảo là không được gọi tên rồi, phải gọi là chú chứ! – Tuy là lời trách móc nhưng lại không hề có ngữ điệu của sự nghiêm túc chút nào.
- Vậy thì cháu càng gọi, Văn Nguyên! Văn Nguyên!....
- Thôi được rồi, dừng. Cháu muốn gọi thế nào cũng được – Văn Nguyên bất đắc dĩ nói
Thiên Nhi cười hì hì, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chiếc túi của Văn Nguyên. Khi xác định lấy mục tiêu, cô nhanh chóng vồ lấy. Thò tay vào túi đem ra một hộp quà được gói rất cẩn thận. Thiên Nhi nhẹ lắc, ngửi, lắng nghe, tò mò nhìn hộp quà, sau đó ánh mắt quái dị nhìn Văn Nguyên.
- Ôi, Văn Nguyên của Nhi cuối cùng cũng có bạn gái rồi à? Chú tặng quà gì đấy, nói cho cháu biết đi, có gì cháu tư vấn cho, nhỡ đâu không hợp với bạn gái chú thì cháu giúp chú xử lý. Ok chứ! – Kèm theo động tác nháy mắt, khiến cho Thiên Nhi thập phần dễ thương.
Văn Nguyên nhếch nhếch khóe môi, muốn món quà đấy thì nói thẳng ra, cứ làm trò không đâu. Văn Nguyên thở dài một tiếng rồi nhún vai:
- Quà của cháu đấy, có bạn gái đâu mà tặng.
- Thật hử? – Ánh mắt Thiên Nhi sáng lấp lánh nhìn Văn Nguyên
Văn Nguyên gập đầu một cái, rồi bất mãn lên tiếng:
- Cháu không định mời chú vào nhà à? Chú đứng mỏi chân lắm rồi.
Thiên Nhi khinh thường nhìn Văn Nguyên, không có ý định gì là tiếp đãi chú, quay 180 độ bước vào phòng của mình. Trước khi vào phòng không quên nói:
- Nếu vậy thì chú tiếp tục đứng đi nha!
- Ơ… Thiên Nhi….
- * Cạch *
- ….
Thôi chủ nhà không mời thì anh phải tự tiện vậy! Văn Nguyên rất tự nhiên mà vào phòng khách, trước đó không quên lấy chai nước chanh * mật * trong tủ lạnh ra uống. Chanh * mật * là thức uống mà mẹ Thiên Nhi làm ra, nó khiến người uống chỉ cần thử 1 lần sẽ nghiện. Đến Văn Nguyên cũng vậy, cũng rất thích thứ nước uống mê người này. Chỉ tội rằng trong khoảng thời gian dài này Văn Nguyên không hề được nhận tiếp tế nước từ chị gái của mình. Điều đó khiến anh rất buồn và chán nản.
##
Thiên Nhi nhìn hộp quà trên tay mình yên lặng suy nghĩ. Nhất định là có vấn đề, chứ làm gì có chuyện Văn Nguyên tự nhiên tặng cô quà. Cô lại không hiểu rõ tính chú, chắc chắn là làm chuyện gì sai trái đây mà. Nhưng không sao kể cả thế đi nữa thì có được vũ khí mới nhất của Đạo Diệt không phải là chuyện dễ dàng. Thiên Nhi nhếch môi cười, chắn chắn sẽ có lúc thử vũ khí này. Cô để hộp quà trong gầm rường rồi ra ngoài phòng khách. Nếu không chắc chắn sẽ có người trách cô tiếp đãi mình không tốt.
- Thiên Nhi, cháu đây rồi, có ai tiếp khách " chu đáo " như cháu không hả??? – Văn Nguyên khi thấy bóng dáng Thiên Nhi thì ngay lập tức càu nhàu.
Thiên Nhi lơ đãng nhìn Văn Nguyên, ngồi xuống đối diện với anh rồi hỏi lại.
- Nếu chú muốn tiếp đãi chu đáo, chi bằng cháu gọi mẹ về tiếp đãi chú nhé!
Nói là làm, Thiên Nhi với chiếc điện thoại định gọi cho mẹ. Nhưng chưa kịp bấm, chiếc điện thoai đã không cánh mà bay vào tay Văn Nguyên
- KHÔNG ĐƯỢC! Nhất định là chú sẽ bị đánh chết.
Thiên Nhi cười cười nhìn Văn Nguyên ung dung nói:
- Nha, chú làm gì mà phản ứng ghê vậy. Thế mà có ai bảo là không sợ trời sợ đât, thế mà…
Văn Nguyên e ngại nhìn Thiên Nhi, sao anh lại quý đứa cháu gái yêu quái này nhỉ???
**************************
- Văn Nguyên, chú đã uống hai chai nước rồi!
- A… dạo này cháu có khỏe không?
- Chú đã hỏi.
- … Việc học của cháu thế nào rồi?
- Đã trả lời
- ….
Thiên Nhi khó chịu nhìn người trước mắt, có chuyện gì thì nói thẳng luôn đi, lại còn bày đặt lòng vòng, câu giờ.
- Thiên Nhi, cái việc cháu nhờ chú ý!
- … - Thiên Nhi cau mày suy nghĩ, việc gì thế nhỉ?
Thấy cái nhíu mày của Thiên Nhi, Văn Nguyên dè dặt nói tiếp:
- Chú chỉ cầm cự thêm được khoảng một tuần nữa thôi. ( Thật sự chả biết ai là chú, ai là cháu nữa)
- …. – Nhíu mày càng chặt
- Không phải tại chú đâu, là tại thằng nhóc đó quá lợi hại thôi = =
- ….
Sự tĩnh lặng trong chốc lát, cho đến khi Thiên Nhi nát óc ra để nhớ cũng không biết mình nhờ Văn Nguyên cái gì thì lên tiếng.
- Cháu nhờ chú cái gì đấy nhỉ?
- Đừng nói là cháu không nhớ đấy nhé? – Văn Nguyên nhếch nhếch khóe môi.
- Đúng là cháu không nhớ thật mà – Thiên Nhi không ngần ngại mà thừa nhận
*Ầm*
- Mất công tặng quà
- Chú nói gì cơ?
- À không có gì, chú bảo nếu cháu không nhớ thì để chú nhắc lại cho cháu nhớ.
- Vậy chú nói đi.
- Trước khi về nhà, cháu có nhờ chú dùng mật mã bảo vệ thông tin của mình, không để cho…
- Dừng! Cháu nhớ rồi – Thiên Nhi đau đầu xoa thái dương. Không nhắc đến thì không sao, nhắc đến lại thấy đau đầu.
Thật sự việc đấy bây giờ làm gì có ý nghĩa nữa. Cho dù Văn Nguyên có tiếp tục làm đi chăng nữa cũng không thay đổi được sự thật là cô đã gặp Diệc Thần.
*Cạch*
- Thiên Nhi ơi, mẹ về rồi đây!!!
Văn Nguyên giật mình sợ hãi. Rõ ràng là anh đã tính toán cẩn thận thời gian mẹ Thiên Nhi về rồi cơ mà. Trời ơi, phải làm sao đây… Văn Nguyên bối rối nhìn sang Thiên Nhi cầu cứu…
Thiên Nhi lảng tránh ánh mắt của Văn Nguyên, dửng dưng đứng dậy
- Kệ chú chứ.
Thiên Nhi bỏ mặc Văn Nguyên tội nghiệp đang cần sự trợ giúp mà đi ra ngoài đón mẹ.
- Ôi, mami hôm nay về sớm kinh, nào đi vào phòng bếp con pha cho mẹ nước chanh nhé.
- Ơ… mẹ còn chưa cất đồ.
- Không cần không cần, mẹ đưa đây con cất cho, mau mau vào bếp đi. – Vừa nói, Thiên Nhi vừa giật lấy túi đồ của mẹ, ngang nhiên đẩy mẹ vào phòng bếp.
Đi qua phòng khách để cất đồ cho mẹ, Thiên Nhi lườm Văn Nguyên ý bảo " Còn không mau đi? ". Văn Nguyên vô cùng cảm kích mà chạy nhanh ra khỏi cửa. Thế nhưng, chiếc cửa nhà vừa mới mở ra thì đã có một bất
ngờ khác dành cho anh.
*Bốp! Bốp*
- Này thì lén gặp này * Bốp *, Này thì không nghe lời này * Bốp *, Này thì không sợ này * Bốp *
- A, ui đau, chị chị đánh nhẹ thôi.
- Thi nhẹ này * Bốp Bốp *
- A
Thiên Nhi dựa vào cửa mà nhìn em trai bị chị gái giáo huấn lòng thầm nghĩ: Sau này cũng phải học tập mẹ mới được.