Mạnh Ảnh từ từ cảm thấy Trình Diệc Nhiên không bình thường, anh trở
nên rất trầm mặc, đôi khi nhất định ở trong thư phòng cả buổi, anh đối
với cô vẫn rất tốt, nhưng Mạnh Ảnh vẫn phát giác ra được, anh có tâm sự.
Thế nhưng, cô lại không thể hỏi, cũng không biết anh rốt cuộc có biết chuyện kia hay không, chính mình tùy tiện đi hỏi lại sợ làm anh hoài
nghi, Mạnh Ảnh mấy ngày nay rất yên phận, cũng không dùng tính trẻ con, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Trình Diệc Nhiên.
“Diệc Nhiên, còn chưa ngủ sao?”
Đợi ở phòng ngủ thật lâu, Trình Diệc Nhiên vẫn ở trong thư phòng, không có dấu hiệu ra ngoài.
Mạnh Ảnh hâm nóng một ly sữa đem vào thư phòng cho anh.
“Sao em còn chưa ngủ?” Trình Diệc Nhiên nhận ly sữa uống một ngụm, kéo cô ngồi trên đùi mình, dịu dàng nhìn cô.
“Anh không về phòng, em không ngủ được.” Mạnh Ảnh biết rõ anh thích bộ dạng này, chu môi làm nũng. (Ten: ta chém tưng bừng hoa lá chỗ này =]])
“Đi thôi, đi ngủ.” Trình Diệc Nhiên ẵm ngang cô.
Mới đến phòng ngủ, Trình Diệc Nhiên liền không nhịn được mà cởi áo
ngủ của cô, vội vàng hôn. Mạnh Ảnh cố ý khiêu khích anh, mặc áo ngủ có
chút trong suốt, trước kia khi kết hôn bạn bè của anh tặng, thế nhưng cô một lần cũng không mặc qua, hôm nay mặc, quả nhiên hiệu quả rất tốt.
Đêm đó Trình Diệc Nhiên không biết mệt mỏi làm đi làm lại đến quá nửa đêm, Mạnh Ảnh mệt mỏi không muốn động, trong lòng buồn cực kỳ, thật sự
muốn trực tiếp hỏi anh, tốt hơn là chính mình thấp thỏm suy đoán, nhưng
mà cô lại không dám, tính tình của anh cô hiểu rõ, nổi giận lên sẽ long
trời lở đất.
“Em hoàn toàn thành thật với anh đúng không?” Trình Diệc Nhiên những
ngày qua suy nghĩ rất nhiều, anh chờ chính cô nói với anh, nhưng cô cái
gì cũng không nói, chỉ là dè dặt lấy lòng anh, điều này khiến anh càng
đau lòng, quả nhiên là cô có chủ tâm lừa dối anh.
Nghe vậy, Mạnh Ảnh cứng lại chốc lát, lập tức cười nói, “Làm sao vậy?”
Trình Diệc Nhiên thất vọng nhắm mắt lại, thật lâu sau đó anh khó khăn nói ra mấy chữ,“Ảnh nhi, em khiến anh thất vọng.”
Mạnh Ảnh hiểu anh đã biết mọi chuyện, trong lòng ngược lại trở nên
nhẹ nhõm, mặc dù biết sẽ có cơn thịnh nộ, “Anh đã biết rồi sao?”
“Anh chỉ hỏi em, nếu như sẽ cho em thêm một cơ hội nữa em vẫn sẽ làm như vậy sao?”
Mạnh Ảnh nghiêng đầu trầm tư, cuối cùng phát âm rõ ràng đáp, “Phải.”
Trình Diệc Nhiên đoán lòng của anh sẽ đau chết, cô lại có thể lừa dối anh, đã biết nỗ lực nhiều năm qua của anh thật là uổng phí, cô sẽ không có một chút nào cảm động. Chả trách Lý Trí nói cô tàn nhẫn.
“Em vẫn thương hắn ta như vậy sao?” Trình Diệc Nhiên cười cười, thanh âm ôn hòa, dường như chỉ là anh thuận miệng hỏi một chút.
Mạnh Ảnh muốn nói, nhưng mới vừa mở miệng, đã bị anh hôn, hôn điên cuồng.
Lúc Mạnh Ảnh tỉnh lại đã là xế chiều, đêm qua Trình Diệc Nhiên như
điên vậy liên tục làm lại nhiều lần, đến lúc trời sáng mới để cô ngủ.
Trình Diệc Nhiên đã không có ở đây, người giúp việc bận rộn giống như thường ngày. Thế nhưng, Mạnh Ảnh biết rõ mọi thứ đã thay đổi, Trình
Diệc Nhiên nhất định hận chết cô, cho nên mới phải đem giấy ly hôn thỏa
thuận tỉ mỉ đặt trên giường chờ cô ký tên.
Nghĩ lại những năm gần đây Trình Diệc Nhiên đối xử tốt với cô, bây
giờ Mạnh Ảnh mới cảm thấy mình dường như chưa từng rung động, bởi vì cho rằng mình bị ép gả cho anh, cho nên nhiều lúc rất tùy hứng, mà anh lại
bao dung cô như vậy, bất kể là cái gì, chỉ cần cô muốn, anh sẽ đưa đến
trước mặt cô. Thật ra, nói một cách công bằng anh là một người chồng
tốt.
Xách hành lý đơn giản lên, Mạnh Ảnh xoay người nhìn nhà một lần cuối cùng, rồi bước đi mà không nhìn lại nữa.
Ẩn sau rèm cửa sổ tần dục duy*, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhìn không ra
tâm tình, con ngươi cũng không động. Nhưng hai tay nắm chặt quả đấm,
giấy thỏa thuận ly hôn bị nắm chặt trong tay. (Ten: chỗ này ta k hiểu ‘tần dục duy’ (秦煜维) là cái chi chi, mai hỏi xx tỷ @,@)
Cô, lại dám ký!
Cô lại dám đối với anh như vậy!
Em sẽ hối hận, em nhất định sẽ trở lại cầu xin anh.
Anh không nghĩ tới, cô lại có thể sẽ ăn cây táo, rào cây sung, ỷ vào
niềm tin của anh đem tài liệu mật của Trình thị đưa cho Dương Kỳ Ngôn,
anh đã không tin, cho đến khi chính mình thấy bãi biển Thành Tây ở thành phố S đang hừng hực khí thế xây làng du lịch, anh mới dám tin. Cho đến khi anh về nhà, cô còn muốn thử dò xét anh, cố ý nói bãi biển Thành Tây để xem phản ứng của anh. Tại sao cô có thể vô tình như vậy, cô có biết
rằng anh rất có thể sẽ bị phá sản hay không? Kế hoạch kia anh bỏ ra
nhiều tâm huyết như vậy, bây giờ mất trắng vì người khác làm đồ cưới. Vì cô, anh chưa từng chèn ép Dương thị quá đáng, nhận được là kết quả như
vậy. Nếu như, anh không lưu lại chút lòng người, thì cuối cùng cô sẽ làm ra loại chuyện gì, anh không dám suy đoán, anh sợ sự thực như thế.
Nhiều năm qua lý trí anh luôn tỉnh táo, mà bây giờ anh ngã mạnh như vậy, lại vì một người phụ nữ không có lương tâm.
Hiếm khi cô ngoan ngoãn nhiều ngày như vậy, cũng có lẽ là muốn nhìn
anh còn có kế hoạch gì không, anh thật sự thất vọng đau khổ. Người phụ
nữ mà anh vô cùng yêu thương, lại có thể kết hợp với người ngoài đối xử
với anh như vậy, không, anh sai rồi, với cô mà nói, anh mới là người
ngoài.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, là Lý Trí.
“Sao?”
“Hiện tại Dương thị đã thuận lợi vay ngân hàng, hơn nữa toàn bộ đã đặt vào làng du lịch trên.”
“Thật không, hành động theo kế hoạch.”
Trình Diệc Nhiên cúp điện thoại, thẫn thờ nhìn ra phương xa, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Ảnh.
Khi đó, anh ra ngoài làm việc, mà cô nghĩ chuyện quá chuyên tâm,
thiếu chút nữa đụng vào xe của anh. Hoảng sợ trừng to mắt, mãi mới bình
tĩnh trở lại, nhìn tài xế của anh, lập tức đỏ mặt, không ngừng nói vài
cái xin lỗi. Sau đó, liền xoay người nhanh chóng chui vào đám đông.
Thật ra anh muốn cho tài xế đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, kết quả, cô lại ngại ngùng bỏ chạy. Còn sơ ý không cẩn thận quên mất là mình rơi
sách.
Từ đó, mỗi tối tỉnh mộng lúc nửa đêm, trong đầu óc anh lại hiện ra vẻ mặt hoảng sợ kia, vẻ mặt vô cùng sinh động lạ lùng kia, cứ như ma quỷ
ám ảnh sâu vào nội tâm của anh, đến khi anh tìm được cô lần nữa từ địa
chỉ trong cuốn sách cô làm rơi, trong lòng mới hiểu được tình yêu đã nẩy mầm mọc rễ. Thế nhưng, mọi thứ thật khó tin nổi đến ngay cả anh cũng cảm thấy giật mình.