Cưng Chiều Em Cả Đời

Chương 43: Hòa Bình




“Lão đại, ở đây còn một phần tài liệu chưa ký tên!” Lưu Tử Ngạo một bước từ xa đến chắn ở cửa thang máy, kịp thời ngăn cản Trình Diệc Nhiên sắp bước vào. Đành chịu thôi, gần đây Trình Diệc Nhiên luôn đi về rất sớm, một đống tài liệu công ty chờ anh ký tên, nếu như chờ anh ta đi chắc anh đây có thể phải tự mình đến nhà họ Trình một chuyến.

Trình Diệc Nhiên quay lại nhìn anh một cái, thấy anh vẫn không có ý định tránh ra, cuối cùng vẫn là vẻ mặt không chút biểu hiện gì nhận lấy tài liệu.

Nhanh chóng xem sơ qua một lần, Trình Diệc Nhiên khép lại tài liệu đưa cho Lưu Tử Ngạo.

“Ê, lão đại, sao cậu không ký tên? Không mang bút hả?” Lưu Tử Ngạo từ trong túi của áo vest lấy ra một cây bút có vẻ có giá trị xa xỉ đưa cho Trình Diệc Nhiên.

“Sau này chúng ta cũng không cần đặc biệt nhằm vào Dương thị.” Trình Diệc Nhiên dùng đôi mắt lành lạnh nhìn lướt qua vẻ mặt hoang mang tột độ của Lưu Tử Ngạo, cũng không cầm lấy bút của anh, âm thanh trong trẻo lạnh nhạt tiếp tục nói: “Nói với Nhu Quân là cậu ta nghỉ phép đừng quá lâu, nên trở lại đi.”

Lưu Tử Ngạo nhìn cửa thang máy khép lại, im lặng cầm tài liệu trở về văn phòng của mình, đến nửa đường tự nhiên cảm thấy tài liệu mật này ở một phút trước đã là thứ không đáng một đồng, quyết định tiện tay ném vào thùng rác bên hành lang. Cuối cùng lão đại cũng nghĩ thông suốt rồi, thật ra đọ sức với một đối thủ có thực lực tương đương cho tới bây giờ cũng không phải là một chuyện khôn khéo gì, chỉ là họ đã quen đi theo anh, nếu anh nói muốn đối phó với Dương thị, thì họ sẽ toàn lực ứng phó, cũng không phải là mù quáng, cũng không phải là không quyết đoán, chỉ vì người nói lời này là Trình Diệc Nhiên, là người duy nhất họ có thể tin tưởng và nghe theo Trình Diệc Nhiên.

Trình Diệc Nhiên suy nghĩ rất kỹ, Mạnh Ảnh sớm hay muộn cũng là Mẹ của con anh, anh không muốn làm tiếp bất cứ chuyện gì khiến cô buồn. Anh thật sự không ưa Dương Kỳ Ngôn, nhưng nói cho cùng hắn cũng là bại tướng dưới tay mình, người cuối cùng có được Ảnh nhi là Trình Diệc Nhiên anh đây, không phải là Dương Kỳ Ngôn hắn ta. Anh thừa nhận rằng mình không thể quên quá khứ giữa Ảnh nhi và hắn, nhưng anh còn rất nhiều thời gian ở bên Ảnh nhi và con để tạo nên những kỷ niệm của chính họ. Anh nhìn Mạnh Ảnh từng ngày từng ngày khỏe mạnh mang thai con của anh, anh đã cảm thấy mình có thể không tính toán gì với toàn bộ quá khứ của cô, dù cô làm cái gì, anh đã từng nói, anh sẽ tha thứ cho cô. Vậy nên anh thuyết phục bản thân từ bỏ đấu nhau với Dương Kỳ Ngôn, quá khứ kia giữa hắn ta và Ảnh nhi đã qua, cũng không thể quay lại được, mà bản thân anh cũng cần phải chặt đứt liên hệ giữa bọn họ, Ảnh nhi nhớ về tình cũ, mình gây sự với hắn ta, chắc chắn Ảnh nhi càng nghiêng về phía hắn, vậy nên anh không thể cùng hắn dây dưa trong kinh doanh, anh sẽ không để cho tên của Dương Kỳ Ngôn lại xuất hiện trong cuộc sống hiện nay của họ.

Mạnh Ảnh đã xuất viện, nhưng cô không muốn cùng anh về nhà, Trình Diệc Nhiên liền mỗi ngày đi tới chỗ cô trình diện, để tăng thêm thời gian ở bên nhau nên anh phải luôn đi sớm. Có lẽ đã hiểu được thấu đáo, những ngày qua trong lòng Trình Diệc Nhiên không còn nặng nề nữa.

Bác Lý gần đây đã quen với sự tồn tại của Trình Diệc Nhiên, bà cũng nhìn ra được Trình Diệc Nhiên rất tốt với Mạnh Ảnh, cũng không còn biểu hiện vẻ mặt không ưa anh nữa. Ngược lại, bà luôn khuyên Mạnh Ảnh từng chút từng chút, không cần phải gây sự với anh quá nhiều. Mấy hôm nay biểu hiện của Trình Diệc Nhiên rất nhiều tiến bộ, đã hoàn toàn thu phục bác Lý khó tính.

Mạnh Ảnh luôn biểu hiện cái vẻ không nói không rằng, đối với Trình Diệc Nhiên cứ thích là kêu đến hét đi, nói sai một câu liền trở mặt. Đôi lúc ngay cả bác Lý cũng thấy không được, con bé này trước kia rõ ràng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa mà, sao bây giờ lại ngang bướng kén chọn như vậy?! Bác Lý đương nhiên không hề biết được bản tính trước đây của Mạnh Ảnh, Mạnh Ảnh ở trước mặt Trình Diệc Nhiên đã quen ngang ngược bướng bỉnh, trước đây đã vậy, bây giờ còn hơn như vậy nữa. Nhưng cáu kỉnh gây khó dễ cho Trình Diệc Nhiên như vậy, bất kể Mạnh Ảnh có cố tình sinh sự như thế nào anh vẫn luôn chiều ý cô, nếu có đòi hỏi thái quá cũng chỉ cau mày mà thôi, tiếp đó là hoàn toàn đồng ý. [Ten: bác ơi với ng mình yêu là vậy á bác :)) thích hành hạ ng ta đó bác :”>]

“Trình Diệc Nhiên, chẳng phải hôm qua em đã nói là anh đừng đến chỗ em nữa rồi sao?”Mạnh Ảnh đang ngồi trên giường đọc sách, thấy Trình Diệc Nhiên đẩy cửa đi vào, có chút giận dỗi nhìn anh. Chẳng phải bác Lý cũng không thích anh sao, sao lại mở cửa cho anh, hơn nữa còn để anh đi vào phòng ngủ của mình?

Trình Diệc Nhiên điềm đạm cười cười, lại bên giường ngồi cạnh cô, cầm lấy sách của cô, thuận tiện nhìn bìa sách một chút rồi nhìn số trang cô đang đọc, cau mày nói, “Coi sách lâu như vậy không mỏi mắt sao?”

Mạnh Ảnh trợn mắt, đưa tay giật lấy sách, “Ai cần anh lo!”

Trình Diệc Nhiên cười nhẹ, “Ầm ĩ với anh lâu như vậy không thấy mệt người sao?”

Mạnh Ảnh cười giễu một tiếng, im lặng ngồi cách anh xa một chút.

Khoảng cách xa như vậy làm Trình Diệc Nhiên tự nhiên thấy bất mãn, đến gần cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng mình, đầu tựa vào mái tóc của cô, nhắm mắt hít thật sâu mùi hương trên tóc cô một hơi, lẩm bẩm nói: “Cùng anh về nhà đi, em biết rất rõ là anh không yên tâm để em và con ở bên ngoài, rốt cuộc là em đang không vui chuyện gì? Em muốn cáu gắt gây khó dễ cho anh cũng không phải là không thể, nhưng em phải cho anh một cơ hội sửa đổi đúng không?”

Mạnh Ảnh trong ngực anh giãy giụa muốn xuống, cô còn không có ý định tha thứ cho anh, anh không chủ động nhận ra ngọn nguồn sai phạm của mình, thì cô kiên quyết không quan tâm tới anh nữa.

“Đừng động!” Trình Diệc Nhiên thấp giọng quát cô, Mạnh Ảnh không nghe vẫn muốn giãy giụa, Trình Diệc Nhiên kề sát vào tai cô nói nhỏ: “Em mà cử động nữa, anh cũng không thể bảo đảm sẽ không làm gì đó với em đâu.”

Thật ra Mạnh Ảnh cũng cảm thấy sự thay đổi ở anh, yên lặng ngồi trên đùi anh không nhúc nhích, nhưng mặt mày có cảm giác như sắp bị đốt cháy.

Trình Diệc Nhiên tận hưởng giờ khắc rất ấm áp này, siết chặt cánh tay, đầu tựa vào cổ cô, môi lướt chầm chậm trên làn da cô.

Mạnh Ảnh cứng đờ trong một giây, cảm thấy mỗi tấc da tấc thịt trên người đều run rẩy, khẽ rụt thân thể lại tránh những đụng chạm của anh.

Nhưng Trình Diệc Nhiên đã thật lâu không chạm vào cô, cộng thêm sự tự chủ của anh ở trước mặt cô từ trước đến nay không hề có. Anh lại siết chặt cánh tay một lần nữa, môi hướng tới nơi mình tha thiết mong ước hôn lên.

Mạnh Ảnh từ chối tiếp nhận, anh lại kiên trì hôn lên cánh môi của cô, cũng không vội vàng tìm đến nơi ẩm ướt anh muốn chạm vào từ lâu. Mạnh Ảnh tránh trái né phải, lại càng làm anh càng khát vọng sâu hơn. Trình Diệc Nhiên ôm cả hai vai cô từ từ đè cô ngã xuống giường, Mạnh Ảnh hoàn toàn mất đi quyền chủ động, cô muốn thét lên, nhưng lại sợ bác Lý ở ngoài biết họ đang làm “chuyện xấu” gì, đành phải dùng sức véo thịt trên cánh tay anh.

Trình Diệc Nhiên bị đau, tóm lấy đôi tay thành thạo của cô ngăn lại, cúi đầu xuống lại hôn môi cô một lần nữa. [Ten: bá đạo quá *thở phù phù* nóng quá *quạt quạt* trời ơi ướt nhẹp áo hết à :((; Nhiên: cút ngay k thì ăn gậy!; Ảnh: biến hết!]

Kỹ thuật hôn của anh vẫn luôn là bậc nhất, dần dần sự phòng ngự của Mạnh Ảnh cũng tan rã, tay vô lực buông lỏng trên giường, đôi mắt cũng từ từ nhắm lại.

Trình Diệc Nhiên biết rằng bây giờ cô đã không phản kháng, lưỡi nhẹ nhàng khéo léo trượt vào bên trong đôi môi thơm khẽ mở của cô, ở thời khắc giao hòa kia cả hai đều thỏa mãn khẽ thở dài.

Trình Diệc Nhiên như đang khẽ hôn một bảo bối trân ái nhất, luôn cẩn thận lại đầy mê hoặc, Mạnh Ảnh hoàn toàn rơi vào trong sự dịu dàng của anh, không thể tự giải thoát.

Vừa hôn xong, hai người có chút thở dốc, Trình Diệc Nhiên lo lắng áp đến bên cô, trở mình nghiêng người lấy tay chống đầu nhìn cô, tay kia dịu dàng vén những sợi tóc vươn trên má cô.

Mạnh Ảnh ổn định hô hấp rối loạn, chạm tay vào khuôn mặt nóng bừng, tay kia hướng đến da của Trình Diệc Nhiên xoay một vòng 360 độ, “Ai cho anh… em?!”

Trình Diệc Nhiên cười bắt lấy bàn tay không an phận của cô, đưa một tay ra ôm trọn cả eo cô, kề sát vào bên tai cô nói: “Với em, đến bây giờ anh vẫn không thể kìm lòng được.”