Sắp làm Ba, Lý Trí gần đây lại vô cùng điềm đạm.
Sau giờ ăn trưa, Lưu Tử Ngạo thong thả bước vào văn phòng của Lý Trí, thản nhiên ngồi phịch lên ghế sofa trong phòng anh, nói giọng oán
trách: “Mệt chết đi được.”
Nghe vậy, Lý Trí chỉ rời mắt khỏi màn hình máy tính liếc nhìn cậu ta một cái, không nói một từ.
“Lão đại thật muốn đem người bóc lột đến chết mới hả dạ… Mắt tôi đã thầm quầng hết rồi.” Lưu Tử Ngạo uể oải lấy màn hình điện thoại di động soi mặt mình.
Kẻ đẹp trai nào đó không thể chịu được mình lại giống gấu panda, so
với mệt mỏi, sợ ảnh hưởng đến dung nhan của mình mới là điều anh phiền
não nhất nha.
Thật lâu sau, trong văn phòng chỉ truyền đến tiếng gõ bàn phím lách cách, Lưu Tử Ngạo bất mãn nói: “Cậu không nghe thấy tôi đang nói gì sao? Có khách tới, không biết chào đón hả? Không lịch sự gì hết!”
“Tôi đang bận nha, người trong nhà không câu nệ tiểu tiết, cậu cứ thoải mái đi.” Lý Trí cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói ôn hòa.
Hài lòng nhấn lưu bản báo cáo tài chính đã làm xong, Lý Trí đưa tay
gỡ mắt kính xuống để sang một bên, dựa lưng vào ghế da nhìn người nào đó nằm ngay đơ trên ghế sofa, “Rất mệt mỏi như vậy sao?”
Lưu Tử Ngạo kêu rên một tiếng, quả quyết trả lời: “Có!”, sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn Lý Trí rồi nói, “Cậu nói nên chuẩn bị làm sao đây? Thật muốn mệt chết chúng ta sao? Hay là Trình thị sắp suy sụp?” Những kẻ có công như họ cực muốn chết, sau lại tuyên bố bọn họ thất nghiệp,
lần này tiền vốn của lão đại đã xuống quá nhiều, nồi nước nóng tiểu Mạnh Ảnh này quả thật là hại chết người nha… Có thể yêu đến mức tán gia bại
sảng như vậy sao?
“Chuyện này làm sao tôi biết được, khó nói lắm.” Giọng của Lý Trí vẫn bình tĩnh.
Nghĩ đến kế hoạch của mình, Lý Trí chọn cách tự phòng vệ, đắc tội với lão đại nhưng thật không vui tí nào. Anh nghĩ chờ vợ yêu sanh cục cưng
xong anh định cùng cô đi Hawaii ở cữ. Bệnh vào từ miệng, họa cũng từ
miệng mà ra là đạo lý anh rất rõ, hơn nữa, miệng của Lưu Tử Ngạo miệng
luôn là nơi phát sinh tai họa.
Lưu Tử Ngạo có chút khinh bỉ liếc người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, Lý đen tối từ khi nào đã bình thường rồi?
Thấy Lý Trí tiếp tục vùi đầu làm việc, cũng không có ý định tán gẫu
với anh, Lưu Tử Ngạo lười phải quay về văn phòng, quyết định nằm nghỉ
ngơi trên ghế sofa của Lý Trí, cả khuôn mặt vùi vào trong mặt ghế sofa
bằng da thật, đang mơ màng màng chợt phát hiện ghế sofa ở văn phòng mình lại không thoải mái như ở văn phòng của Lý Trí, dựa vào, không trách
được anh luôn thoải mái nghỉ ngơi ở văn phòng của Lý Trí.
Lúc Lưu Tử Ngạo đang trong văn phòng chìm vào giấc ngủ sâu, Lý Trí
hơi mệt mỏi lấy tay ấn nhẹ đôi mắt. Mệt thật, sao không mệt mỏi cho
được? Những dự án đã đoạt được cùng với những dự án kế tiếp ở Trình thị
của chính mình, ngân sách đều trong tay anh, nếu sai sót một li sẽ dẫn
đến thiếu hụt vốn, gần như mỗi ngày anh đều phải nhìn chằm chằm những dự án đang được tiến hành này.
Lão đại quá liều lĩnh. Muốn hạ Dương thị không phải chuyện đơn giản,
anh không thể không biết. Dựa vào mối quan hệ rộng rãi từ Ba của Dương
Kỳ Ngôn, dù Trình thị thu mua Dương thị thành công, muốn nuốt trọn Dương thị thật sự rất khó khăn. Hơn nữa, Dương Kỳ Ngôn cũng không phải là một người đơn giản, chỉ với chuyện bốn năm trước đây anh ta thành công ngồi vững vàng vị trí Tổng giám đốc của Dương thị cũng đủ biết, tài năng của người này nhất định không thể khinh thường. Bây giờ anh ta án binh bất
động nhưng biết đâu lúc hành động sẽ nổi lên một cơn bão lớn? Anh hơi
lo, họ đấu nhau không phải vì lợi ích công, hậu quả đôi bên cùng thiệt
hại là điều anh không muốn xảy ra.
Lý Trí thở dài một hơi, có lẽ, sẽ có biện pháp giải quyết tốt hơn, chẳng phải là còn Mạnh Ảnh đó sao?
Trình Diệc Nhiên cũng đang suy đoán Dương Kỳ Ngôn đang chuẩn bị âm
mưu gì, nhưng bất kỳ ai cũng đừng cho là anh ở đây chiếm tiện nghi, dù
bốn năm trước hắn một bước trở thành kẻ có tài có tiếng trên thương
trường thì sao? Anh Trình Diệc Nhiên anh từ trước đến nay muốn vật gì
cũng chưa từng vụt mất, nếu như không có được thì anh tự hủy diệt mình.(Ten: càng ngày ông này nói j mình càng k hiểu TT______TT)
Mặc dù Mạnh Ảnh nói với anh, sống thật hạnh phúc. Nhưng anh không tin cô, cô muốn bảo vệ ai anh biết rất rõ, nói những lời này chẳng qua là
trấn an anh thôi, lừa gạt chính cô mà thôi. Nhưng cô cho là cô có thể
bảo vệ ai cũng được sao? Thật là một cô gái nhỏ không biết tự lượng sức
mình.
Hai người đã chung sống với nhau hơn một năm, nhưng cô vẫn luôn đem
tấm lòng của anh để ra ngoài, dù cô có làm nũng hay bực tức, anh đều
biết rõ có tồn tại một khoảng cách, lúc nào cô cũng muốn thoát khỏi anh, không muốn chịu trách nhiệm gì mà bỏ đi.
Dù sao đi nữa anh cũng không thể quên cô đã không che dấu kĩ tình cảm cô dành cho Dương Kỳ Ngôn, ngay cả làm ra vẻ cắt đứt quan hệ cũng vẫn
lo cho hắn, vậy làm sao anh không ghen cho được đây? Mỗi đêm, khi thân
thể của cả hai vô cùng gần gũi, anh sẽ khó chịu đến cực đỉnh, vì sao
thân thể hai người thân mật như vậy, nhưng tâm hồn lại càng lúc càng xa?
Cô chỉ luôn lo lắng cho tình hình của Dương Kỳ Ngôn, còn anh thì sao? Cô gần như chưa bao giờ quan tâm, cô cho rằng anh là toàn năng sao?
Thương gia thần thoại là làm bao nhiêu thì có bấy nhiêu sao? Cô rõ ràng
không hề biết. Mỗi lúc mệt mỏi anh rất muốn than thở với cô, anh lại
không mở miệng được, đã quen đối xử tốt với cô, nhưng sẽ không có thói
quen làm cô đối tốt lại với mình, có lẽ từ sâu thẳm trong nội tâm, anh
chẳng qua là đang sợ mà thôi, sợ cô thờ ơ, sợ cô thật sự không quan tâm. Trước khi gặp cô, anh đã có kế hoạch cho cuộc sống sau này, chuyện này
cứ như đã trở thành bản năng của anh, nhưng kể từ gặp cô, anh biết cuộc sống của anh không thú vị như vậy, anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi,
anh rất muốn thoải mái, nhưng cô không cho anh cơ hội, cô còn không cho
anh một nụ cười chân thành.
Quá khứ giữa Dương Kỳ Ngôn và cô là nỗi đau của anh, tuổi trẻ vui vẻ
như vậy, yêu nhau mặn nồng như vậy, nếu như anh không đoạt lấy cô, thì
Mạnh Ảnh của anh sẽ không chút lo lắng chờ ngày trở thành Dương phu
nhân. Nghĩ đến những chuyện này, đầu anh đau muốn nứt ra, nhưng cũng
chẳng ai sẽ quan tâm, cho nên, anh chỉ có thể tự lo cho mình tốt một
chút, cứ nghe theo con tim mình mà làm chuyện khiến mình thoải mái,
không để cho cô rời đi.
Anh biết là anh ích kỷ, vì tình yêu của bản thân yêu mà hủy đi hạnh
phúc của hai người, nhưng anh không thể không ích kỷ, anh yêu Mạnh Ảnh,
rất yêu, không thể mất đi cô. Anh dám nói rằng trên thế giới này không
ai có thể quan tâm đến Mạnh Ảnh như anh, vậy nên cho dù cô tổn thương
anh đủ kiểu, anh cũng có thể tha thứ, thậm chí anh có thể vì cô mà không cần Trình thị, Dương Kỳ Ngôn làm được đến thế sao? Cho nên hắn dựa vào
cái gì cùng anh tranh giành? (Ten: anh Nhiên yêu quá hóa cuồng =,= vì người mình yêu sẵn sàng từ bỏ giang sơn ;)) ngưỡng mộ chi Ảnh quá :”>)
Hắn lại có thể mạnh mẽ tồn tại sâu trong thâm tâm của Mạnh Ảnh, Trình Diệc Nhiên làm sao có thể chịu được cô gái của mình đang nằm bên cạnh
nhưng trong lòng lại không tồn tại ví trí của mình?Chỗ nào của anh lại
thua kém Dương Kỳ Ngôn chứ?
Khắp thiên hạ ai cũng biết anh rất tốt với cô, nhưng cô lại làm như
không thấy, cô nhất định không đáp lại. Không một ai có thể hiểu được sự nỗ lực từ một phía này, nhưng thu lại chỉ là ảo tưởng mơ hồ cùng sự
tuyệt vọng mà thôi, cái cảm giác biết là không có chút hy vọng những vẫn cố chờ đợi trong tuyệt vọng thì có mấy ai hiểu được đâu?