Cưng Chiều Em Cả Đời! 2

Chương 29: 29: Là Vì Cô Ta Sao





Văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Hoa Vũ.
Tuấn Nguyên đang xem bản báo cáo quý này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau khi gõ cửa xong cửa phòng cũng được mở ra, Ngôn Cẩn từ bên ngoài đi vào cẩn thận báo cáo.
"Trần tổng, trợ lý của chủ tịch Trần mới gọi cho bên lễ tân thông báo sẽ đến chỗ chúng ta trong mười lăm phút nữa, ông ấy yêu cầu anh đến trực tiếp dẫn ông ấy đi thị sát công ty."
Trần Tuấn Kiệt tốt xấu gì cũng là người điều hành tập đoàn S.R, dù có trì hoãn đến mấy cũng vẫn phải về Mỹ, lần này đột nhiên trở lại đây có lẽ bởi vì ông đã nghe được tin tức về cuộc hôn nhân của sếp tổng có vấn đề, muốn nhân cơ hội này gọi anh về Mỹ với mình, chỉ là quan hệ cha con hai người trước giờ luôn như nước với lửa, cho nên một việc đơn giản như việc gặp nhau trò chuyện cũng phải đi một vòng trái đất mới chịu.
Nhưng đây là chuyện nhà người khác, một người ngoài như cậu cũng không tiện xen vào, sau khi báo cáo xong liền yên lặng chờ chỉ thị tiếp theo.
"Tôi biết rồi, cậu với Phó tổng đi xử lý đi."
Tuấn Nguyên nói mà mắt vẫn nhìn vào mấy tư liệu trên tay, hoàn toàn không có ý định đi gặp cha mình.

Ngôn Cẩn nghe vậy liền gật đầu rồi yên lặng đi ra ngoài.
Từ ngày ký vào đơn ly hôn kia, nhiệt độ quanh người ông sếp nhà cậu liền thay đổi từ cái lạnh mười độ hàng ngày thành âm bốn mươi năm độ của Bắc Cực, lạnh đến mức có thể đông chết bất cứ ai đến gần mình, dù có là người đã đi theo anh suốt bảy năm qua như cậu cũng không ngoại lệ.
Lại nói Trần Tuấn Kiệt thấy người tiếp đón mình là Phó tổng và trợ lý của Tuấn Nguyên thì khó chịu ra mặt, tuy nhiên ông ta không nói gì mà vẫn cùng mấy ban lãnh đạo khác kiên nhẫn đi đến tầng cuối cùng, lúc đến phòng Tổng giám đốc, thấy thằng con quý hoá vẫn đang vùi đầu vào đống tài liệu liền mỉa mai.
"Đúng là Tổng giám đốc có khác, bận đến mức dành một chút thời gian đến gặp ba mình cũng không có, còn phải để tôi tự mình đến gặp."
Tuấn Nguyên lúc này mới ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói.
"Ba và con thì có gì để nói chứ?"
Lần nào cũng tan rã trong không vui vậy gặp nhau làm gì.

"Anh..."
Trần Tuấn Kiệt chưa kịp nói gì con trai ông đã chủ động đứng lên đi tới bàn trà đặt ở giữa phòng, ông thấy vậy liền hừ lạnh nhưng vẫn đi tới ngồi đối diện anh.
"Khi nào anh về Mỹ với tôi?"
Tuấn Nguyên im lặng rót trà cho ông xong mới bình tĩnh nói.
"Con sẽ không về Mỹ."
Ông Trần vừa đưa tách trà lên đến bên miệng liền dừng lại nhìn Tuấn Nguyên, sau đó ông đột nhiên đập mạnh tách trà xuống mặt bàn, cả khuôn mặt tràn ngập giận dữ.
"Tôi phải nhắc anh bao nhiêu lần nữa thì anh mới nhớ hả? Cơ sở của S.R nằm ở Mỹ, tương lai của anh cũng chỉ có thể nằm ở đó, anh không về đó thì anh muốn đi đâu? Không lẽ ở đây trông chừng Hoa Vũ nhỏ bé của anh cả đời à?"
Ông Trần thấy anh không trả lời lại nói tiếp, giọng điệu chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép.
"Trước đó anh tự ý trở về nước lập công ty riêng là vì anh có năng lực, anh có bản lĩnh nên tôi không nói gì được, nhưng sau đó anh lại ngăn Lan Vy về Mỹ với tôi, còn tự ý hủy hôn ước của nó, sau biết tôi phản đối mà vẫn cưới Hứa Hiểu Anh bằng được khiến tôi mất mặt với nhà họ Phạm, anh cứ phải chống đối tôi đến cùng mới được hả?"
Tuấn Nguyên nghe vậy liền nhìn ông cười lạnh.
"Con vì sao chống đối ba ba phải biết rõ nhất chứ? "
Ông Trần nghe vậy càng tức giận, mặt cũng đỏ dần lên, ông lập tức chộp lấy tách trà trên bàn ném thẳng vào người đối diện.
Tuấn Nguyên giống như đã đoán ra nên dễ dàng né đi, dù vậy vai áo anh vẫn bị nước trà đổ vào, có điều anh mặc áo sẫm màu nên không nhìn ra, trông vẫn cực kỳ ung dung tự tại.
Trần Tuấn Kiệt thấy anh vẫn thản nhiên như vậy cơn tức càng dâng cao không cách nào kìm được.
"Thái độ hiện tại của anh với tôi là sao? Anh có còn nhớ mình là con của ai không hả? Nếu tôi muốn ép anh anh còn có thể bình yên đến bây giờ sao?"

Tuấn Nguyên nghe vậy nụ cười càng sâu.
"Phải không? Không tính vụ việc của Phạm Quỳnh Chi, những chuyện ba giở trò bên cạnh con còn ít hay sao? Bảy năm trước lúc con muốn trở về thành phố A, ba đã làm gì con, rồi hai năm trước khi con bị thương nặng nữa, ba thật sự muốn con phải nhắc lại từng chuyện một sao?"
Bị nhắc lại chuyện cũ, Trần Tuấn Kiệt thoáng ngẩn người ra nhưng khuôn mặt vẫn không kìm được tức giận.
"Tôi đã làm gì anh chứ? Bảy năm trước tôi cấm anh mà anh vẫn quyết về đây đến cùng đấy thôi? Còn hai năm trước..."
Ông Trần nói đến đây bỗng nhiên khựng lại nhìn Tuấn Nguyên chằm chằm.
Thực ra buổi ký kết hợp tác giữa hai tập đoàn phải được tiến hành từ hai năm trước rồi mới đúng, lúc đó Tuấn Nguyên cũng đồng ý trở về với ông rồi, nhưng sau không hiểu vì sao anh liền thay đổi quyết định của mình, kiên quyết ở lại nơi này bằng được khiến ông tức giận đến mức suýt chút nữa đã cắt đứt quan hệ cha con.
Lúc này bị nhắc lại ông mới ngờ ngợ ra lý do vì sao con trai lại đột nhiên thay đổi ý định.
"Là vì cô ta sao?"
Ông Trần đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi, Tuấn Nguyên nghe vậy chỉ yên lặng nhìn ông không đáp giống như ngầm đồng ý với câu hỏi của ông ta vậy, ông Trần thấy vậy mày chợt nhíu lại vô thức nói.
"Dù là như vậy thì hai người cũng ly hôn rồi, anh bám trụ ở nơi này như vậy thì có ích gì, người ta căn bản đâu có cần anh."
Bị đụng trúng nỗi đau, vẻ mặt của Tuấn Nguyên có chút âm u lạnh lẽo, lát sau mới dửng dưng nói.
"Đó là chuyện của con, không cần ba quan tâm."
"Được, để tôi xem anh còn mạnh miệng đến khi nào."
Ông Trần nói xong liền bỏ đi, sau khi lên xe rồi mới quay sang hỏi trợ lý của mình.

"Đã có tin tức gì của cô ta chưa?"
"Cô ta" ở trong miệng ông chính là Hiểu Anh đã mất tích mười ngày trước.
Lúc đầu không liên lạc được với cô, ông còn cho rằng cô vì không thoả thuận được với ông nên định lật lọng, muốn tìm Tuấn Nguyên cầu xin sự giúp đỡ nên mới vội cử người đi giám sát nhất cử nhất động Tuấn Nguyên, đề phòng cô gặp được anh khiến kế hoạch của ông đổ sông đổ bể.

Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy mà cô vẫn bặt vô âm tín, đến cả mẹ ruột của mình cũng không ngó ngàng tới khiến ông Trần dần có dự cảm không lành, vì vậy liền nhân lúc S.R và Hoa Vũ điều chỉnh một vài điều khoản trong thỏa thuận hợp tác mà trở về nước để tìm hiểu tình hình, thuận tiện thăm dò phản ứng của Tuấn Nguyên, mà thái độ ban nãy của anh rõ ràng không hề biết Hiểu Anh đã mất tích.
Nhưng ông cũng không loại trừ khả năng anh lại chơi trò đánh úp như những lần trước, cho ông một bất ngờ khiến ông trở tay không kịp.
Không nghĩ tới lần này đáp án của trợ lý lại trực tiếp phủ nhận suy đoán thứ hai của ông.
Hứa Hiểu Anh không chỉ mất tích mà còn mất luôn cả mạng rồi.
Trước đó bởi vì phán đoán sai lầm nên anh ta đã loại trừ khả năng cô có thể bị người ta bắt cóc hoặc gặp tai nạn, cho đến khi bệnh viện nơi điều trị cho cô gọi điện vào số điện thoại cá nhân của bà Hứa thì bọn họ mới vỡ lẽ, chỉ đáng tiếc cuộc gọi kia lại là cuộc gọi báo tử, anh ta còn nhớ lúc đến kiểm tra thi thể, khuôn mặt của cô bị hủy hoại gần hết, nhìn thực sự rất đáng sợ.
"Cậu xác định là cô ta sao?"
Từ lúc nghe tin Hiểu Anh chết Trần Tuấn Kiệt đã nảy sinh nghi ngờ, lúc biết thi thể bị hủy hoại khuôn mặt ông càng tin vào suy đoán của mình hơn, nhưng mục tiêu nghi ngờ của ông đã chuyển từ con trai mình sang người khác.

Bởi với tính cách của Tuấn Nguyên, nếu anh có ý quay lại với Hiểu Anh thì dù ông có chĩa súng vào đầu anh cũng không ngăn anh lại được, anh không cần thiết phải làm giả cái chết của Hiểu Anh để lừa ông làm gì.

Trợ lý thấy vậy liền nhanh chóng giải thích.
Anh ta cũng cảm thấy chuyện này quá trùng hợp nên đã cho người cho người xét nghiệm ADN để xác định thân phận của cô, ngoài ra anh ta còn cho người kiểm tra camera nơi Hiểu Anh xảy ra tai nạn, cũng tìm người lái xe ngày đó đến đối chứng,...
Nhưng bất kể anh ta xác nhận bao nhiêu lần, kết quả vẫn như vậy.
Hứa Hiểu Anh thực sự đã chết rồi.

"Chủ tịch, đây là bản giám định ADN và di vật của cô Hứa."
Anh ta nói xong liền đưa bản giám định và một vài vật dụng cá nhân như thẻ căn cước, điện thoại di động,...của Hiểu Anh cho ông Trần xem, nhưng bởi vì là đồ của người chết nên anh ta đều để vào túi nilon.
Trần Tuấn Kiệt xem đi xem lại bản giám định vài lần, lại nhìn tư liệu mà bệnh viện cung cấp, sau khi xác định ngày cô nhập viện là ngày cuối cùng gọi cho ông, sắc mặt liền trở nên nặng nề.
"Chủ tịch, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Bất kể nguyên nhân cái chết của cô là gì, người gặp bất lợi đầu tiên chính là chủ tịch.

Dù sao trong mắt con trai mình, ông cũng có quá nhiều vết đen rồi.
"Giữ bí mật chuyện này trước, đợi thời điểm thích hợp thì tìm cách cho Tuấn Nguyên biết sau."
Trần Tuấn Kiệt nói xong lại dặn dò trợ lý chuyển phòng bệnh của bà Hứa lên phòng VIP cho mình.
Mặc dù trước đó ông dùng tiểu xảo đánh lừa Hiểu Anh, nhưng bệnh tình của bà chuyển biến nặng do ông là sự thật, dù sao cũng là một người vô tội bị cuốn vào lại thêm người giám hộ cuối cùng của bà đã không còn, ông dù có tàn nhẫn đến đâu cũng không thể quá tuyệt tình với bà ấy được.
Trợ lý nghe vậy liền nhanh chóng liên lạc với bên bệnh viện, không nghĩ đến lại nhận được tin dữ, bệnh viện bởi vì thấy bà Hứa không người thân thích, lúc ông Trần cho người tới làm thủ tục cũng không dặn dò gì, cũng chẳng cho người tới thăm hỏi nên y tá của bệnh viện lơ là, dẫn tới lúc bà Hứa lên cơn đau tim cũng không ai biết, đến lúc phát hiện ra đã muộn rồi.
Bệnh viện sợ bị khởi tố nên định ém nhẹ cái chết của bà, không ngờ lại đúng lúc người của ông Trần đến nên phát hiện ra sự việc liền ngay lập tức gọi lại cho ông để báo cáo tình hình.
Trần Tuấn Kiệt nghe được tin này liền day day hai bên thái dương, đúng là chuyện tốt chẳng thấy đâu, chuyện xấu đến một lượt.
Lần này ông trực tiếp dặn trợ lý bất kể dùng thủ đoạn gì cũng không được để Tuấn Nguyên biết sự thật về cái chết của hai mẹ con bà Hứa, nhất là của Hiểu Anh.
Dù ông có mong hai đứa chúng nó chia tay nhau đến mức nào đi chăng nữa cũng không hy vọng cô sẽ gặp chuyện bất trắc gì.
Nếu cô còn sống, anh dù có yêu đến mức nào rồi cũng sẽ quên cô rồi kết hôn với người khác, nhưng nếu cô chết rồi lại là một câu chuyện khác.