Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 72: Đông y




Ngồi trong xe, Mạch Tử khẽ đưa tay xoa bụng, trong lòng thì cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Quả nhiên cổ trùng vẫn còn ở trong cơ thể, ngay cả công cụ chữa bệnh tiên tiến nhất chỉ có thể ngẫu nhiên bắt được một chút hình ảnh.

Diệp Tử Phàm nhìn thấy sắc mặt ưu tư của Mạch Tử, vỗ nhẹ tay cậu an ủi: “Thân thể em chỉ hơi suy nhược, cố gắng điều dưỡng là ổn thôi, em đừng lo lắng quá.”

Mạch Tử gật đầu, cố gắng áp chế nỗi lo lắng trong lòng, nỗ lực mỉm cười: “Hôm nay cám ơn anh.”

“Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì!”

Thấy Diệp Tử Phàm nhìn mình chằm chằm khiến cho Mạch Tử hơi ngượng ngùng, quay mặt đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Diệp Tử Phàm không buồn che giấu mà nhìn ngắm Mạch Tử, nhìn vệt đỏ từ trên hai gò má cậu dần dần lan rộng ra đến tận mang tai.

Thật con mẹ nó đáng yêu, nếu có thể ôm vào trong lòng xoa xoa nắn nắn, hôn nhẹ mấy cái thì càng tốt!

Trong đầu Diệp Tử Phàm không ngừng bay lượn vô số hình ảnh hương diễm.

Mạch Tử bị nhìn đến mức không thể chịu nổi, quay đầu lại thì thấy gương mặt vừa say mê vừa rất đáng khinh của Diệp Tử Phàm, triệt để khiến cho Mạch Tử xù lông.

“Anh nhìn đủ chưa?!”

Diệp Tử Phàm thuận thế tóm lấy tay Mạch Tử vuốt ve: “Chưa đủ!” ngữ khí vừa vô lại vừa mang theo đầy vẻ ủy khuất.

“Sao em lại cứ hay ngượng ngùng như vậy, đâu phải chúng ta chưa từng làm gì. Khi nào thì em mới cho anh làm?!”

Mạch Tử tức đến mức thở không ra hơi: “Diệp Tử Phàm, anh quên sạch lời hứa của mình rồi à?”

Vừa nghe đến hai chữ ‘lời hứa’, Diệp Tử Phàm triệt để ngoan ngoãn, ủ ra ủ rũ rút về bàn tay đang nắm tay Mạch Tử, an phận lái xe không dám ngo ngoe gì nữa.

Mạch Tử vui vẻ, quả nhiên chiêu này dùng được, nếu như còn tiếp tục để cho anh ta điên nữa thì mình thật sự không còn đủ sức để kháng cự.

Bị Diệp Tử Phàm quấy rầy, cảm giác căng thẳng của Mạch Tử cũng dần dần thả lỏng ra.

“Mạch Tử, trưa nay em muốn ăn gì?” Diệp Tử Phàm hỏi.

“Không cần phiền toái như vậy, hôm nay anh không đi làm sao?”

“Anh cũng là người mà, đâu thể lúc nào cũng làm việc mà không nghỉ ngơi chứ?”

Dáng vẻ “tôi không phát hiện ra anh là người” của Mạch Tử chọc cho Diệp Tử Phàm rất vui: “Ánh mắt đó của em là sao?”

Mạch Tử chỉ hai mắt của mình: “Ánh mắt sùng bái anh!”

Diệp Tử Phàm lập tức cợt nhả: “Thật sao?! Sùng bái chẳng khác nào ái mộ, ái mộ chẳng khác nào thích, thích chẳng khác nào yêu. Mạch Tử, anh biết là em yêu anh mà!”

Cái logic quái quỷ gì vậy?

Mạch Tử trợn mắt: “Anh đúng là tự mình đa tình!”

“Trưa nay em muốn ăn gì?” Diệp Tử Phàm lại hỏi.

“Chiều nay tôi còn phải đi làm, trưa nay ăn tùy tiện cái gì cũng được!”

Diệp Tử Phàm cười đắc ý: “Sếp của em bán em cho anh một ngày rồi, ngày hôm nay em là của anh, phải nghe theo anh sắp xếp!”

Mạch Tử bĩu môi: “Anh chỉ biết dùng thân phận của mình đè ép người khác! Nếu bỏ đi thân phận và địa vị thì anh có hơn gì người thường đâu!”

Diệp Tử Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Cho nên anh phải tranh thủ lúc đang còn thân phận, địa vị nhanh chóng ‘đè’ em!”

Mạch Tử chán nản, im lìm không thèm phản ứng lại hắn.

Xe nhanh chóng dừng lại trước một nhà hàng, Diệp Tử Phàm kéo Mạch Tử không tình nguyện xuống xe.

Trong lúc ăn cơm, Mạch Tử nói với Diệp Tử Phàm: “Đã đi kiểm tra hết rồi, tôi vẫn còn nhiều việc chưa làm xong, chiều nay không đi với anh được!”

Diệp Tử Phàm gắp một miếng cá cho Mạch Tử: “Ai nói chiều nay không có việc gì, anh chở em đi khám đông y!”

Mạch Tử bất đắc dĩ: “Tôi đang uống thuốc đông y còn gì, cần gì phải đi khám thêm nữa!”

Diệp Tử Phàm lại múc cho Mạch Tử một chén cháo cá, đáp: “Khám nhiều một chút không có gì không tốt, thứ thuốc kia em uống bao lâu mà có đỡ hơn được đâu. Nên đổi phương thuốc khác!”

Mạch Tử suy nghĩ, nếu như không để cho Diệp Tử Phàm hết hy vọng thì anh ta vẫn cứ thường xuyên đến phá rối mình. Dù sao thì căn bệnh này của mình không phải y bác sĩ có thể khám ra được. Thôi thì cứ đi cùng anh ta một lần cho anh ta thỏa mãn, tránh cho anh ta lại lôi mình đi thêm nữa.

Mạch Tử nghĩ vậy, thế là mặc kệ cho Diệp Tử Phàm muốn làm gì thì làm.

Sau khi hai người ăn cơm xong thì Diệp Tử Phàm mang Mạch Tử đến một bệnh viện đông y khá nổi tiếng ở vùng ngoại thành.