Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 37: Xúc động




Diệp Tử Phàm ôm Mạch Bảo ngồi trên băng ghế thân mật trò chuyện.

“Mạch Bảo hôm nay tính vẽ cái gì thế?”

“Dạ con muốn vẽ hoa, chim nhỏ, còn có cả tòa nhà bên kia nữa ạ!”

Mạch Bảo giơ bàn tay mập mập chỉ những thứ muốn vẽ, khi chỉ đến tòa nhà cao cao phía xa thì gương mặt nhỏ nhắn đang vui vẻ chợt ủ rũ, rõ ràng là bé không vui.

Diệp Tử Phàm thân thiết hỏi thăm: “Mạch Bảo, con làm sao thế?” Mạch Bảo cúi đầu ngậm ngón tay, ngữ khí đầy buồn bã: “Chú ơi, ba nói nhà con phải dọn đi.”

“Mạch Bảo, nhà cũng cũ rồi mà, dọn đi thì được ở nhà mới càng tốt hơn chứ?” Mạch Tử không chịu chuyển đến căn hộ đã được chuẩn bị sẵn nên Diệp Tử Phàm định xuống tay từ chỗ Mạch Bảo.

“Chú ơi, nhà cũ nhưng mà đó là nhà của Mạch Bảo mà. Chỗ đó có chim sẻ, có cây, còn có cả căn cứ bí mật của Mạch Bảo nữa.” Mạch Bảo đang nói đến đây thì cuống quýt bịt cái miệng nhỏ lại, hiển nhiên là bé không cẩn thận đã tiết lộ căn cứ bí mật mất rồi.

Diệp Tử Phàm hiếu kỳ hỏi lại: “Mạch Bảo còn có cả căn cứ bí mật nữa cơ à?! Thật là lợi hại! Có thể mang chú đi xem không?” Mạch Bảo xua tay tỏ ra thần bí: “Không được, đó là nơi chỉ thuộc về một mình Mạch Bảo thôi!”

Diệp Tử Phàm giả bộ tỏ ra thương tâm đau khổ: “Mạch Bảo, thứ tốt thì phải chia sẻ với bạn bè, không lẽ chú không phải là bạn tốt của Mạch Bảo à?”

Mạch Bảo nhất thời cảm thấy mình đã làm tổn thương Diệp Tử Phàm, tuy rằng bé rất không muốn, nhưng quyết tâm giữ bí mật vẫn bại dưới gương mặt đầy bi thương của Diệp Tử Phàm.

“Chú phải hứa nha, chú không được tiết lộ bí mật của con cho ai hết.”

Diệp Tử Phàm ráng sức nhịn cười: “Ừ, chú hứa, đây là bí mật của chú và Mạch Bảo thôi.”

Mạch Bảo giơ ngón tay út đầy thịt y như ngó sen ra: “Chú ơi ngoéo tay nào.”

Diệp Tử Phàm cũng học theo Mạch Bảo cong ngón út lên: “Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm, không thay đổi!”

Ngoéo tay xong, Mạch Bảo mới thỏ thẻ kể hết cho Diệp Tử Phàm về căn cứ bí mật của bé.

“Chú, trong sân có một cái cây rất lớn, bên trong có một cái hang thật to, đó là căn cứ của Mạch Bảo, ngay cả ba cũng không biết đâu. Chỗ đó có rất nhiều món đồ quý giá của Mạch Bảo đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Bảo lại trầm xuống, “Nhưng nếu như không còn sân nữa thì căn cứ bí mật của Mạch Bảo cũng không còn…”

“Chú ơi, chú có biết tại sao lại bị lấy nhà không? Tại sao đang ở tốt lại phải chuyển nhà ạ?”

“Mạch Bảo rất thích chỗ đó à?”

Mạch Bảo từ bé đến lớn đều sinh hoạt trong khu nhà cũ này nên có rất nhiều tình cảm với nơi đây. Khi bé nghe các ông các bà nói đến việc bị lấy nhà, tất nhiên là Mạch Bảo không thể hiểu được hết. Vì thế Mạch Bảo đi hỏi ba của bé là tại sao lại phải chuyển nhà thì ba nói rằng chỗ này cũ quá rồi nên bị lấy đi để xây lại.

“Chú ơi, Mạch Bảo không hiểu, nhà cũ thì phải đập đi ạ? Vậy nhà cũ chẳng phải rất đáng thương sao, chúng ta không cần chúng nó thì chúng nó sẽ rất đau lòng mà.”

Lời nói ngây thơ của Mạch Bảo lại khiến cho Diệp Tử Phàm á khẩu không trả lời được, những lý do thoái thác dùng để ứng phó với người khác trước ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của Mạch Bảo thì không cách nào để vọt ra khỏi miệng được.

Thế nhưng việc giải tỏa khu nhà cũ là việc đã rồi, không cách nào có thể thu hồi lại được nữa. Diệp Tử Phàm phải tổ chức ngôn ngữ hơn nửa ngày mới cẩn thận nói: “Mạch Bảo à, nhà cũ thì không thể ở nữa vì rất không an toàn! Chúng ta cần phải sửa chữa để nhà cũ biến thành nhà mới để chúng có thể phát huy công dụng thêm. Nhà cũ cũng sẽ rất vui vì nó có thể giúp đỡ cho mọi người tốt hơn mà.”

Mạch Bảo nghe vậy nhưng vẫn không vui vẻ mà lại tiếp tục rầu rĩ không vui. “Nhưng trong nhà không có tiền mua nhà mới ạ, gần đây ba rất bận rộn làm việc vì ba bảo phải tích cóp tiền mua nhà mới. Mạch Bảo thì không biết làm sao để giúp đỡ cho ba nữa.”

Diệp Tử Phàm vô cùng xót xa, ôm chặt Mạch Bảo vào trong lòng. Hắn không biết làm sao để an ủi đứa bé ở trong lòng. Một đứa bé chưa đầy bốn tuổi lại có thể hiểu chuyện như vậy. Những câu nói hoa mỹ bình thường hay dùng một câu cũng không thốt ra được, hôm nay Mạch Bảo mang đến cho hắn quá nhiều xao động.

“Mạch Bảo, mau đi vẽ tranh, sao bạn vẫn còn ở đó?!”

Một giọng trẻ con từ xa xa truyền tới khiến cho Mạch Bảo giật mình nhảy xuống khỏi cái ôm của Diệp Tử Phàm, nôn nóng nói: “Chú ơi Mạch Bảo phải đi vẽ tranh nếu không sẽ bị thầy mắng đó.”

Nói xong thì Mạch Bảo liền nhanh như chớp chạy đến chỗ bụi hoa, ngồi xuống bên cạnh bé trai kia, đặt bản vẽ lên đùi, cúi đầu nghiêm túc bắt đầu vẽ tranh.

Diệp Tử Phàm nhìn hai thân ảnh nhỏ bé song song ngồi bên cạnh bụi hoa hồng nhạt, khóe môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười ấm áp.

Mạch Bảo, tuổi thơ hồn nhiên của con, chú sẽ giữ lại hết cho con…

Một ý tưởng to lớn từ tử được sinh ra trong đầu…