Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 35: Thẹn quá thành giận




Mạch Tử thoáng vui lên, tỏ ra chờ mong nhìn Diệp Tử Phàm nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn thì thầm nghĩ không ổn rồi. Gần đây Diệp Tử Phàm quá mức ôn hòa khiến cho Mạch Tử quên mất anh ta vốn là một con sói. Cho dù có tỏ ra hiền lành ôn hòa đến đâu thì bản chất vẫn là sói, tại sao cậu lại quên mất việc này chứ?!

Mạch Tử kinh hồn táng đảm, cố gắng tỏ ra trấn định đứng lên dịch ra hướng cửa: “Chuyện bồi thường để lần sau bàn tiếp, tôi có việc phải đi trước!”

Mắt thấy cánh cửa càng lúc càng gần, thân thể lại bị một sức mạnh cực lớn kéo ngược về sô pha, ngay sau đó thân hình nóng rực như lửa của Diệp Tử Phàm đè lên: “Em chạy cái gì? Điều kiện vẫn chưa bàn xong!”

Khuôn mặt tuấn dật của Diệp Tử Phàm vô cùng tối tăm, sắc đen trong mắt càng sâu thăm thẳm, Mạch Tử biết lần này anh ta thực sự đã nổi giận. Tất cả thủ đoạn của Diệp Tử Phàm cậu vốn đã biết rất rõ, không khỏi âm thầm kêu khổ, cố gắng dịu giọng cầu xin: “Anh đừng đè tôi như vậy, tôi thật sự có việc bận mà!”

Diệp Tử Phàm nâng tay tóm chặt lấy cằm Mạch Tử, ánh mắt sắc bén nhìn cậu đăm đăm: “Sao? Giờ mới biết sợ, trễ rồi!” Nói xong liền hung hăng đè xuống đôi môi của Mạch Tử, dùng sức rất lớn khiến cho Mạch Tử không khỏi hé miệng kêu lên nhưng âm thanh thoát ra từ miệng lại biến thành tiếng ưm ưm rên rỉ. Nụ hôn này của Diệp Tử Phàm hoàn toàn không hề mang theo chút nhu tình nào, miệng lưỡi tùy ý làm bậy càn quét khoang miệng non mềm của Mạch Tử, cuốn đi hô hấp của cậu. Không khí trong phổi càng lúc càng ít, Mạch Tử suýt nữa thì nghẹn đến ngất xỉu, may mà Diệp Tử Phàm đúng lúc thả ra. Không khí được lưu thông, Mạch Tử không ngừng thở dốc.

Không đợi cho Mạch Tử bình ổn lại hơi thở, giọng nói đầy tà khí của Diệp Tử Phàm lại vang lên: “Chỉ cần em theo tôi một đêm, chuyện bồi thường có thể thương lượng!”

Câu nói này của Diệp Tử Phàm triệt để làm oán hận trong lòng Mạch Tử bùng lên. Lý trí trong nháy mắt bị lửa giận lấp đầy, Mạch Tử tức giận xô Diệp Tử Phàm ra, cầm lấy cốc trà trên bàn hắt qua khiến cho nước trà văng tung tóe, đường đường là Diệp tổng tài cũng ướt sũng.

Mái tóc đen dính bết lại, những hạt nước chảy xuôi trên mặt xuống quần áo, vạt áo trước ngực đã ướt đẫm. Bàn tay cầm cốc của Mạch Tử vẫn còn giơ ở giữa không trung, cậu cũng bị hành động này của mình dọa sợ. Xem ra mình đã gây ra đại họa rồi! Mạch Tử sau khi lấy lại tinh thần thì vứt cái cốc đi, từ trên sô pha cuống quýt nhảy lên tông cửa chạy trốn.

Mạch Tử trốn được vào thang máy vẫn còn kinh hồn táng đảm, mình đúng là ăn gan hùm mật báo rồi mới làm ra cái chuyện kinh khủng như vậy. Đây đúng là tự tìm đến cái chết!

Lâm Ngọc Trân thấy Mạch Tử đầy hoảng loạn chạy ra khỏi văn phòng của Diệp Tử Phàm thì hoàn toàn không hiểu gì hết. Đã thế lại nghe thấy trong văn phòng của Diệp Tử Phàm vang lên tiếng gì đó rơi vỡ.

Lâm Ngọc Trân ngẫm nghĩ một lúc, người con trai đi cùng với Triệu Tư Tề cô thấy rất quen nhưng lúc đó không nhớ nổi cậu ta là ai. Nhưng khi nãy thoáng nhìn sắc mặt hốt hoảng của cậu ta thì ký ức trong đầu mới dần dần hiện rõ. Cậu ta chính là thiếu niên năm năm trước, tuy thời gian trôi qua đã khá lâu nhưng Lâm Ngọc Trân vẫn còn khắc sâu ấn tượng với người con trai này.

Chỉ có người con trai đó mới có thể khiến cho ông chủ của cô cư xử không bình thường. Năm năm qua, những người con trai bên cạnh ông chủ của cô không ngừng thay đổi, nhưng dáng vẻ bề ngoài hoặc khí chất ít nhiều gì cũng mang theo bóng dáng của cậu ta. Ông chủ của cô đã chìm sâu vào bể tình rồi nhưng hoàn toàn không biết, người đứng ngoài xem như Lâm Ngọc Trân lại thấy rõ ràng. Cô biết ông chủ của mình từ năm năm trước đã không thể nào rút chân ra được nữa…

Lâm Ngọc Trân bất đắc dĩ nhún vai, tỏ ra đồng tình nhìn về phía căn phòng bên cạnh, khe khẽ thở dài: “Sếp à, đường tình của ngài đúng là quá nhấp nhô!”

Diệp Tử Phàm hung hăng đạp cửa phòng, mặt âm trầm rời khỏi công ty.

Lâm Ngọc Trân thấy bóng dáng áp suất thấp của Diệp Tử Phàm biến mất trong thang máy, lặng lẽ đi vào trong văn phòng của hắn. Căn phòng vốn xa hoa gọn gàng chẳng khác nào như bị một cơn lốc quét qua, lung tung lộn xộn. Lâm Ngọc Trân tặc lưỡi, nói thầm: “Cậu trai kia đúng là không đơn giản, chọc sếp nổi khùng lên như vậy mà còn có thể toàn thân ra ngoài!”

Gương mặt xinh đẹp đoan trang nháy mắt liền trở nên dữ tợn, hai tay chống nạnh gắt ầm lên: “Đôi tình nhân các người gây nhau thì mắc mớ gì để bà đây phải dọn dẹp hậu quả?!” Sau đó đành nhận mệnh mà cúi xuống thanh lý đồ đạc vung vãi dưới đất.