Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 12: Bạo phát!




Diệp Tử Phàm từng bước đi đến gần người con trai đang còn vô tư trò chuyện kia, hôm nay cậu mặc một chiếc áo polo màu trắng khiến cho gương mặt trắng nõn của cậu thêm phần thanh tú, mái tóc đen dưới ánh mặt trời như đang phát sáng, cả người đều rất thoải mái, nụ cười nhè nhẹ trên môi. Mạch Tử như thế này Diệp Tử Phàm đã lâu không thấy, trong nháy mắt đấy hắn liền ngây người ra mà nhìn.

Mạch Tử híp mắt, lời nói tràn đầy trêu chọc: “San San, chị có biết không, hồi đó mọi người trong trường đều gọi chị là đại tỷ ngốc, chị đúng là đồ thần kinh thô, bởi vậy ai mà dám yêu chị!”

Cô gái kia nhất thời tỏ ra không đồng ý, hai mắt mở to phản bác: “Thần kinh thô thì sao, suốt cả ngày đi cà rỡn với bọn con trai thì hay ho gì? Ai nói chị đây không ai muốn, người theo đuổi đây đầy nhé!!”

“Chị đừng có mà mạnh miệng, đã gần ba mươi rồi mà còn chưa có mảnh tình vắt vai, San San, chị thật đáng thương!”

“Mạch Tử chú mày nói cái gì!” Cô gái liền cầm tập văn kiện trên bàn ra vẻ muốn đánh. “Bị chọc trúng tim đen thì ngượng quá hóa giận!” Mạch Tử cười khanh khách vừa tránh né vừa tiếp tục trêu chọc San San, cả hai đùa giỡn với nhau ầm ĩ.

“Các người đang làm gì đấy?” Giọng nói tức giận nháy mắt phá vỡ bầu không khí vui vẻ, Mạch Tử và Quan San San ngơ ngác nhìn qua thì đập vào mắt chính là gương mặt tối đen của Diệp Tử Phàm.

Mạch Tử giật mình, nụ cười liền cứng lại trên môi, không khí nhất thời trì trệ, một cảm giác kì dị dần len lỏi giữa ba người.

Quan San San khó chịu nhìn người đàn ông bất thình lình xuất hiện kia, sắc mặt tối tăm khiến cho gương mặt anh tuấn bất phàm của anh ta trông thật dữ tợn. Quan San San nhỏ giọng hỏi Mạch Tử: “Này, Mạch Tử, cậu quen anh ta à?” Mạch Tử âm trầm thản nhiên đáp: “Không quen!”

“Không quen?!” Nam nhân âm trầm chậm rãi tới gần, sau đó nắm lấy cằm Mạch Tử.

Quan San San kêu lên: “Anh làm gì đó?”

Nam nhân quay đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn Quan San San chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ.

Người đàn ông này thật đáng sợ! Quan San San run rẩy, nhất thời nghẹn họng không dám nói nữa.

Trong khi đó, Mạch Tử giãy dụa giận dữ hét: “Anh buông tôi ra!”

Nam nhân bỏ tay ra, lạnh mặt nhìn Mạch Tử chằm chằm. Mạch Tử cũng phẫn nộ trừng lại, im miệng không thèm nói chuyện với nam nhân. Hai người cứ giằng co như vậy khiến cho không khí càng thêm quỷ dị.

Quan San San hết nhìn Mạch Tử lại nhìn sang người đàn ông kia, không hiểu rốt cuộc là giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì.

Mạch Tử quay qua bảo với Quan San San: “San San, hôm nay cám ơn chị nhiều lắm, chiều nay chị còn phải làm, hay là chị về trước đi!”

Quan San San cảm thấy không an tâm, trước mặt mình mà người này có thể hành động ác liệt như vậy thì sau khi mình đi hắn có thể nào càng có hành động càn quấy hơn không?

Quan San San lấy hết can đảm nói với Mạch Tử: “Mạch Tử, hai ta đi cùng đi!”

Mạch Tử trấn an mỉm cười: “Không sao đâu, chị cứ đi trước đi San San!”

Quan San San thấy Mạch Tử tỏ ra bình tĩnh như vậy, sau vài phút do dự đành nhắc nhở Mạch Tử: “Vậy chị đi trước, cậu cẩn thận nhé!”

Mạch Tử mỉm cười gật đầu, sau đó Quan San San cầm túi đi ra ngoài. Ra đến cửa cô không an tâm quay đầu lại nhìn thì thấy người kia đã ngồi vào chỗ của mình khi nãy, biểu cảm đã dịu đi rất nhiều. Hẳn là không cần phải lo lắng nữa! Quan San San lúc này mới thoáng an lòng, đi về công ty.

Quan San San đi rồi, Mạch Tử vẫn trầm lặng nhìn chằm chằm mấy món đồ ăn trên bàn, căn bản không muốn nhìn mặt Diệp Tử Phàm. Diệp Tử Phàm càng thêm khó chịu ngồi xuống đối diện Mạch Tử: “Em không muốn nhìn mặt anh đến vậy à?”

Mạch Tử ngoảnh mặt làm ngơ đứng lên móc ví ra lấy tiền đặt lên bàn rồi bỏ đi.

Thấy mình hoàn toàn bị phớt lờ khiến Diệp Tử Phàm giận dữ đứng dậy đuổi theo kéo Mạch Tử lại ôm vào lòng thật chặt. Mạch Tử liền giãy dụa kịch liệt: “Anh làm gì vậy, thả tôi ra! Diệp Tử Phàm, mau thả tôi ra!”

Diệp Tử Phàm cúi đầu nhìn người con trai trong lòng vì phẫn nộ mà hai mắt long lên, gương mặt trắng nõn cũng vì vậy mà đỏ bừng. Mạch Tử giãy dụa mắng chửi nhưng Diệp Tử Phàm đều coi như không, tâm trí của hắn đã bị bờ môi đỏ mọng không ngừng khép mở hấp dẫn triệt để. Hắn không chút do dự mà cúi đầu khóa lại đôi môi đang lải nhải đó, cảm nhận được thân hình trong lòng cứng đờ rồi càng thêm giãy dụa nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Diệp tổng tài, sức mạnh của đôi môi càng tăng thêm, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng đang cắn chặt, tùy ý càn quét bên trong khoang miệng của cậu.

Mạch Tử vốn đang giãy dụa dần dần an tĩnh, bắt đầu hùa theo hắn, Diệp Tử Phàm cảm thấy vui vẻ mà càng thêm trầm luân. Cho đến khi môi đau đớn, người trong lòng dùng hết sức đẩy hắn ra thì Diệp Tử Phàm mới choàng tỉnh. Môi của Mạch Tử dính cả máu tươi cùng nước bọt, *** mĩ nói không nên lời khiến cho hắn mê đắm không thôi.

Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm người con trai trước mắt, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, đem máu tươi dính trên môi mình kéo vào trong miệng như đang thưởng thức món ngon mà chép miệng.

Mạch Tử còn đang tức giận nhìn thấy hành động hạ lưu của hắn thì nhất thời mặt từ đỏ bừng trở nên xanh mét, nghiến răng cả buổi mới thốt ra một câu: “Anh… anh là đồ vô sỉ!”

Diệp Tử Phàm hơi nhướng mi: “Vừa rồi không phải em cũng rất hưởng thụ à?”

Mạch Tử giận đến phát điên, cả người run rẩy, giơ tay tát cho hắn một cái rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Diệp Tử Phàm xoa hai má đỏ bừng, cười khổ thở dài: “Mạch Tử ơi là Mạch Tử! Chỉ có mình em mới dám đối xử với anh như vậy, nếu như là anh của khi trước đã sớm trả lại cả trăm lần rồi, ai bảo anh lại yêu em chứ?!”

Cúi người nhặt lấy văn kiện do Mạch Tử hốt hoảng đánh rơi, nhẹ nhàng mở ra bên trong là một phương án thiết kế quảng cáo, còn có một tập tư liệu khách hàng. Tờ giấy cuối cùng có một dấu gạch đỏ, dưới lớp mực đỏ, Diệp Tử Phàm nhìn thấy đó là tên công ty của mình. Bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này bóng dáng thon gầy của Mạch Tử đã sớm biến mất. Diệp Tử Phàm cầm tập văn kiện, suy ngẫm một lúc thì cũng bỏ đi.