Thường Tiểu Niệm bậc cười:"Em trai, em vẫn chưa đủ chính chắn để hiểu tình yêu là gì? Trong tình yêu cần những gì, rm chỉ biết một điều là em thích chị, nhưng em có biết chị không thích em, chị đối với em là thương như đứa em trai của mình, em đừng để mất luôn cả tình thương mà chị đối với em"?
Thường Trình Kiên đứng dậy, tất cả những thứ hắn chuẩn bị đều trở nên vô vị như vậy sao?
"Chị, tại sao chị không thể đặt niềm tin vào em một chút, hay chị sợ em sẽ giống như người đó?"
"Đừng nhắc đến hắn ta nữa, chị không thích điều đó, dù gì chuyện cũng đã qua lâu lắm rồi, đối với chị Lãnh Phong là quá khứ".
"Vậy hiện tại gà tương lai của chị là ai?"
Nghe Thường Trình Kiên hỏi như vậy, trong đầu cô liền xuất hiện ra hình ảnh của Mộ Cẩn Thiên. Một người đàn ông có thể nói là hoàn hảo, hắn cũng thích cô, cách hắn đối với cô rất đặc biệt, còn cách mà Thường Trình Kiên đối với cô nó vô cùng khác biệt.
"Chị trả lời em đi, có phải chị đã thích ai rồi hay không?"
"Em đừng nghĩ bậy rồi nói bậy nữa. Chị không muốn nói đến chuyện tình cảm. Cũng như hôm nay chị xem như là chưa nghe cũng chưa thấy gì, chị không muốn em làm ra việc như vậy lần nữa".
Thường Trình Kiên báu chặt vai Thường Tiểu Niệm, đối mắt ngấn rực lửa đến hưng tợn:"Chị sẽ sớm chấp nhận em thôi, em thành thật thích chị, em sẽ chứng minh cho chị xem đó là tình cảm nam nữ không phải chị em, chị cứ chờ xem".
Thường Tiểu Niệm gạt tay hắn xuống, mỉm cười lắc đầu:"Vậy đến khi đó chị có thể cắt đứt tình chị em với em, nếu như em không muốn được chị xem như em trai vậy thì chị xem em như người dưng ".
"Tại sao chị vô tình quá mức như vậy?".
"Là do em cố chấp".