Cưng Chiều Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 18: (2)




"Là ai?".

Lúc này, hắn ta mới phát hiện ra trong phòng còn một người nữa, rất nhanh hắn mặc đồ lại, còn năm cô gái trần trụi kia dùng mền che đi thân thể của mình lại.

Thường Tiểu Niệm bước ra, đối diện với hắn, bên trong chiếc khăn, đôi môi cô nhếch lên:"Có phải anh là Kinh Mặc không?".

Giọng nói của cô rất dịu dàng, nghe rất êm tai.

Kinh Mặc nhìn cô, thú tính lại bộc phát:"Em là....?"

Thường Tiểu Niệm rất nhanh bước đến, ghì chặt hắn lại, cái dao được đưa sát vào cổ:"Người đến giết chết anh".

Kinh Mặc chỉ cười, mà đôi mắt lại hiện lên sự bí ẩn nào đó:"Vậy còn không mau giết chết anh đi, nếu không người chết là em đó, cô gái".

Thường Tiểu Niệm cảm thấy kì lạ, cái dao dần đi sâu vào cổ hắn hơn, nhưng mà Kinh Mặc đã chế ngự cô lại, gương mặt không sợ hãi nhưng tự trách, cô lại bị bắt sao?

"Cô gái, là ai phái em đến đây?"_Kinh Mặc ấn sát đầu cô vào tường, mặt hắn thì đưa sát vào mặt cô hỏi

Cô cố chấp, không trả lời.

Kinh Mặc Bắc cười:"Em còn ngoan cố như vậy thì anh không thích đâu, hay là vào đây cũng có mục đích khác".

Thường Tiểu Niệm ghê tởm hắn, thân thủ cô nhanh nhẹn lật ngược tình thế, cô dùng chân đá lên vào tiểu đệ của Kinh Mặc.

Ngay lập tức hắn dùng hai tay ôm lấy nó, kêu đau, hét to.

Nhưng thật không may, căn phòng này cách âm rất tốt, dù cho có hét to, hét lớn cỡ nào thì bên ngoài vẫn không nghe được.

Con dao của cô đã bị rơi xuống sàn rồi, cô chỉ còn súng thôi, mà nếu cô bắn thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm cho cô.

Tiếng súng là một thứ âm thanh ghê gớm, bên người có thể nghe thấy.

Nhân cơ hộ, Kinh Mặc vẫn còn đau đớn, cô chạy đến lấy con dao, chưa đầy hai giấy nó đã rạch nát cái cổ của Kinh Mặc.

"Á...."_Kinh Mặc la lên một tiếng rồi chết đi.

Cô lẻn đi bằng đường cửa sổ, trước khi đi, cô còn nhìn lại năm cô gái đang sợ hãi kia, để lại vài câu:"Đã là phụ nữ thì đừng nên hạ thấp bản thân như vậy?"

Ai cũng có công việc phù hợp hoặc không phù hợp cho mình.

Nhưng với công biệc bán rẻ nhân phẩm này thì cô không chấp nhận cho lắm?

Trên giường, bản thân phải phục tình cho bọn đàm ông, còn bản thân thì bị dày vò đến kiệt sức sao?

Thật ghê tởm?

Không nghĩ nhiều nữa, cô phóng rất nhanh ra cửa, vì là tầng hai nên cũng dễ dàng hơn.

Khi đảm bảo chân đã chạm đất thì cô an tâm.hơn.

Cô bước đi lấy xe của mình, nếu như không nhanh lấy, để phát hiện cô đang mặc đồ nhân viên còn gặp nhiều rắc rối hơn nữa.

- --