Lý Kiêu gật đầu: “Đúng, Nghiêm Hoài Vũ nói chính xác, chỉ có cậu ấy mới dám làm như vậy.”
“Nếu thật là Nhiếp Nhiên, vậy phải lập tức xông lên hỗ trợ, nếu không việc cô ấy không dám nổ súng bị lộ ra thì cô ấy không thể trốn thoát!” Dương Thụ nghe đám người này khẳng định thì trong lòng cảm thấy hốt hoảng, anh ta là người đầu tiên xông ra ngoài.
Đến bây giờ Dương Thụ vẫn nghĩ Nhiếp Nhiên bị tổn thương tâm lý nên không dám nổ súng, lúc này cầm súng đã là cực hạn đối với sức chịu đựng của cô rồi, nếu như bị đám cướp biển nhận ra thì Nhiếp Nhiên nhất định sẽ gặp chuyện!
Lâm Hoài thấy Dương Thụ cứ xông ra như vậy thì tức giận gầm lên: “Dương Thụ, cậu quay lại cho tôi!”
“Tấn công!” Trong lúc Lâm Hoài đang tức giận Dương Thụ, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của An Viễn Đạo.
Lâm Hoài mở to mắt rồi hỏi: “Nhỡ đây là cạm bẫy để dụ chúng ta mắc câu thì sao? Sĩ quan huấn luyện An có muốn tính kĩ không?”
“Không thể bỏ lỡ thời cơ, huống hồ tôi tin rằng người đang đứng trên nóc nhà uy hiếp tên thủ lĩnh cướp biển chính là lính của mình!” An Viễn Đạo nói rất nghiêm túc.
Cặp lông mày của Lâm Hoài nhíu lại, chỉ với hai chữ tin tưởng thì qua loa quá!
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói thì An Viễn Đạo đã vung tay lên ra hiệu cho một đám binh sĩ của đội dự bị cầm theo thuốc nổ tiến lên thăm dò.
Sau khi xác định đám cướp biển không có phản ứng, Uông Tư Minh kích hoạt gói thuốc nổ nhỏ mà mình cầm theo rồi vứt ngay trước cổng chính căn cứ.
Bùm! Sau một tiếng động lớn, đám cướp biển phía trên còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì toàn đơn vị dự bị đã xông vào.
Tiếp đó người của Quân khu 2 cũng nhanh chóng ập vào.
Đám cướp biển vốn còn đang sợ hãi vì lão đại bị bắt, không ngờ phía dưới lại truyền đến một tiếng nổ lớn, khiến bọn chúng giật nẩy mình.
Lúc này nhìn thấy một đám lính mặc đồ ngụy trang liên tục xông vào, bọn chúng lại càng sợ vỡ mật.
Chết rồi, chết rồi, quân lính đã xông cả vào rồi, lần này thật sự xong đời!
An Viễn Đạo cùng mấy người bên lớp 6 dẫn đầu xông lên, sau khi chắc chắn khuôn mặt nhỏ bé đen như mực đó chính là Nhiếp Nhiên, lúc này bọn họ mới thở phào, mà sĩ quan huấn luyện Quân khu 2 chỉ tay vào đám cướp biển và nói: “Tất cả không được nhúc nhích, đầu hàng sẽ được tha chết!”
Trong nháy mắt, tất cả bọn cướp lại ngơ ngác nhìn nhau mà không biết phải làm thế nào.
“Sao thế, không để lão đại của bọn mày vào mắt đúng không?” Tiếng nói âm trầm của Nhiếp Nhiên vang lên, ánh mắt đó nhẹ nhàng nhìn quanh giống như nặng cả ngàn cân, khiến đám cướp biển chỉ còn biết thả súng trong tay xuống, tên nào tên nấy ủ rũ cúi đầu ngoan ngoãn chờ bị trói. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Thật ra nếu Phó lão đại không bị bắt, đạn trong súng của bọn chúng cũng không còn nhiều, hơn nữa lại bị binh sĩ vây quanh sát như vậy, không thể nào chống cự được.