Lúc định rời đi, anh ta giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nghi ngờ hỏi: “Không phải là cô cố ý xúi người kia gào ầm lên trong căn cứ đấy chứ?”
Nhiếp Nhiên giả vờ không biết: “Hả? Anh ta gào ầm lên à? Tôi không biết, tôi chỉ bảo anh ta tìm mọi người kêu cứu mà thôi.”
“Cô trả thù tôi đúng không!”
Nhiếp Nhiên làm ra vẻ vô tội lắc đầu.
Nhưng An Viễn Đạo đâu có tin, anh ta hung dữ trừng Nhiếp Nhiên, “Con nhỏ chết tiệt!” Sau đó tức giận bỏ đi.
Ồ, vậy là đi rồi à? Dễ dàng như vậy à? Nhiếp Nhiên ngẩn người.
Thật ra so với dáng vẻ bấm bụng chịu đựng của Nhiếp Nhiên sáng nay, An Viễn Đạo muốn thấy cô thế này hơn. Đây mới là Nhiếp Nhiên anh ta quen.
An Viễn Đạo bước nhanh về, lúc này phòng làm việc của Lý Tông Dũng vẫn sáng đèn. Anh ta đứng ở bên ngoài gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào, đúng lúc thấy Lý Tông Dũng đang đứng ở cửa sổ vừa kết thúc cuộc điện thoại.
“Tiểu đoàn trưởng, đã sắp xếp cho anh ta xong rồi.” An Viễn Đạo nghiêm túc báo cáo.
Lý Tông Dũng gật đầu, “Ừ, lần này chắc đám cướp biển bắt bọn họ chính là mục tiêu của chúng ta.”
An Viễn Đạo không hiểu tại sao tiểu đoàn trưởng lại có thể xác định được nhanh như vậy, nhưng anh ta theo bản năng cảm thấy chắc là có liên quan tới cuộc điện thoại kia.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
Lý Tông Dũng nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Phải nhanh chóng đi cứu người.”
“Rõ!”
Đêm càng lúc càng sâu hơn.
Gió luồn qua khe cửa sổ phát ra tiếng gào rít lạnh lẽo.
Tất cả binh lính trong căn cứ đều đang ngủ say, tất cả đều bị bóng tối bao phủ.
Trong mấy ngày sau đó, huấn luyện trong đơn vị càng ngày càng thường xuyên. Cả căn cứ đều trong trạng thái căng thẳng đột độ.
Chỉ có Nhiếp Nhiên là ngày nào cũng nhàn nhã sau núi, hằng ngày vươn vai dãn cốt, lúc rảnh rỗi ra sau núi đi dạo, xem có đồ gì để nướng ăn không.
Nhưng chỉ có mấy bữa cô không xuất hiện ở trong phòng ăn, Dương Thụ đã phát hiện ra.
Anh ta nhân lúc nghỉ trưa, mang đồ ăn lén chạy ra sau núi.
Dương Thụ tưởng là mình chạy đến sẽ thấy Nhiếp Nhiên nằm thoi thóp trên giường, nhưng khi đến nơi, anh ta kinh ngạc nhìn thấy cô ngồi ở trước đống lửa trước nhà kho nướng rắn.
“Cô không đến phòng ăn ăn cơm mà lại bắt rắn, cô nghĩ mình là người nguyên thủy à?” Dương Thụ thấy cô cần mẫn quạt gió vào đống lửa như vậy thì vô cùng tức giận.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy anh ta đến, khẽ cau mày, “Anh đến đây làm gì, không huấn luyện à?”
“Bây giờ là giờ nghỉ trưa!” Dương Thụ không nhịn được ngồi xuống bên cạnh cô, đưa đồ ăn trưa cho cô, “Mau ăn cơm đi!” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nhiếp Nhiên để cơm xuống đất, hai tay không ngừng bận rộn, “Đợi lát nữa đi, nướng xong thịt rắn rồi thì ăn cơm, ngon lắm!”