“Không được để Nhiếp Nhiên điều khiển cảm xúc!”
Câu nói của Uông Tư Minh lóe lên khiến Lý Kiêu giật mình.
Hóa ra Nhiếp Nhiên cố ý, cô ấy đang ép mình tức giận bỏ đi!
Cạch! Lý Kiêu để lon bia lên bàn, cô dùng lực vừa phải, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh này nghe lại có vẻ đột ngột.
Đuôi lông mày của Nhiếp Nhiên hơi nhếch lên, nụ cười bên miệng cô càng lộ rõ hơn.
Thú vị!
Rõ ràng đã tức giận đến cực điểm, tại sao lại đột nhiên nhịn xuống?
Một lúc lâu sau, hơi lạnh trong mắt Lý Kiêu mới từ từ tan biến, cô lên tiếng: “Người khác đều bảo tôi lạnh lùng, nhưng nói đúng ra cậu còn lạnh lùng hơn tôi, cũng tuyệt tình hơn tôi.”
“Có thể được cậu khích lệ, đúng là vinh hạnh của tôi.” Nhiếp Nhiên cười, không hề có cảm giác thất vọng khi kế hoạch thất bại.
Ván đầu tiên, hòa nhau.
Bây giờ bắt đầu ván thứ hai.
Sau khi Lý Kiêu hơi bình tĩnh lại, cô tiếp tục nói: “Nếu cậu đã không thích quân đội, vậy tại sao lúc trước lại vào quân đội?”
“Vậy còn cậu thì sao? Dường như quan hệ giữa cậu và Phùng Anh Anh cũng chẳng phải là tình đồng đội hay bạn bè, vậy tại sao khi cô ta chết rồi, cậu vẫn muốn tìm hiểu cho đến cùng?”
Lý Kiêu sững sờ, không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại bất ngờ nhắc đến Phùng Anh Anh vào lúc này, nhưng cô vẫn trả lời: “Bởi vì tôi không thể để một người vô tội phải chết oan.”
“Ngoài điều này ra thì sao? Tôi thấy lúc còn là tân binh, tình cảm của cậu và cô ta không hề tốt đẹp, nhưng cô ta lại có thể ỷ vào danh tiếng của cậu rồi muốn làm gì thì làm.”
Lý Kiêu trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói, “Cậu ấy… đã cứu tôi.”
Nhiếp Nhiên nghe xong là hiểu ngay.
Hóa ra là ơn cứu mạng, chẳng trách.
“Nhưng mà…” Ngón trỏ của Nhiếp Nhiên vô thức gõ liên tiếp trên mặt bàn, “Cậu có chắc không phải cô ta sắp đặt để hại cậu rồi sau đó lại cứu cậu?”
Lời nói này khiến Lý Kiêu đang đắm chìm trong suy nghĩ phải giật mình ngẩng đầu lên, trong mắt cô tràn đầy sự ngạc nhiên và khó tin.
Sắp đặt?
Sao có thể như thế được!
Lý Kiêu vô thức lắc đầu.
Nhiếp Nhiên thấy cô ấy kháng cự bèn nói tiếp: “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chẳng qua tôi cảm thấy năng lực cậu cao hơn cô ta rất nhiều, vậy mà cô ta lại cứu cậu? Ha ha.”
Tiếng cười ngắn ngủi ở cuối câu đầy vẻ chế giễu.
Tròng mắt Lý Kiêu co lại.
Mặc dù Lý Kiêu không muốn tin, nhưng trong lòng lại hơi cảm thấy Nhiếp Nhiên nói đúng.
“Cậu ấy đã chết rồi, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.” Lý Kiêu cố nén suy nghĩ hỗn loạn trong đầu rồi nói với vẻ bình thản. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com