Nhiếp Thành Thắng tát rất mạnh tay, gần như là trút hết sự tức giận trong lòng ra.
Nhiếp Nhiên không phòng bị nên bị ông ta đánh nghiêng cả người đi, đầu đập thẳng vào chân bàn phát ra âm thanh vô cùng nặng nề.
Nhưng Nhiếp Thành Thắng dường như không thấy, ông ta chỉ mắng một câu với vẻ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày đúng là đồ vô dụng!” Rồi xoay người rời khỏi phòng huấn luyện.
Nhiếp Nhiên cảm thấy có gì đó nóng bỏng từ trên thái dương chảy xuống dưới cằm.
Một giọt... Hai giọt... Ba giọt...
Máu đỏ tươi chảy từng giọt từ trên trán xuống đất.
Nhiếp Nhiên siết nắm tay lại, trong đáy mắt hiện lên vẻ độc ác.
Nhiếp Thành Thắng, ông cứ chờ đấy cho tôi!
Lúc này, mọi người của hai lớp đều đang đứng ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi.
Bọn họ nghe thấy những tiếng răn dạy phát ra từ trong phòng huấn luyện, không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào, cho đến khi nghe thấy tiếng tát và tiếng bàn đổ xuống đất truyền ra, đám nam binh đứng bên ngoài run rẩy.
Đánh rồi, chắc chắn là đã đánh người rồi!
Dương Thụ đứng trong đám người nghe thấy tiếng vang phát ra từ bên trong thì sắc mặt trở nên khó coi, rất muốn xông vào trong nhưng lại bị Lâm Hoài kéo lại đúng lúc.
“Cậu định làm gì? Sư đoàn trưởng ở trong đấy, cậu định xông vào làm gì hả?”
“Sư đoàn trưởng thì cũng không thể đánh người!” Vẻ mặt Dương Thụ bình tĩnh nhưng lời nói ra rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi. WebTru yenOn linez . com
Lâm Hoài giữ chặt vai anh ta, lạnh lùng quát lên: “Sư đoàn trưởng đang giáo dục lính, chẳng lẽ cậu muốn Nhiếp Nhiên cả đời không được cầm súng hả? Thế thì có khác gì kẻ tàn phế chứ? Cậu đứng thẳng lên cho tôi, dám dịch chuyển một bước xem, chuyện mấy hôm trước tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy!”
Câu nói của Lâm Hoài giống như giáng thẳng vào Dương Thụ, anh ta nhìn cánh cửa phòng huấn luyện với vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng không tiếp tục phản kháng nữa.
Không bao lâu sau, sư đoàn trưởng hùng hổ từ trong đi ra.
Đám nam binh thấy ông ta xuất hiện thì lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhiếp Thành Thắng vừa ra đến cửa đã thấy cảnh tượng này thì hơi sửng sốt, sau đó nghiêm mặt rời khỏi phòng huấn luyện.
Dương Thụ thấy Nhiếp Thành Thắng đi rồi thì chẳng bận tâm tới kỷ luật gì nữa, trực tiếp mở cửa trước mặt đám người rồi đi vào trong.
Vừa mới đi vào đã thấy Nhiếp Nhiên ngã ngồi trên mặt đất, anh ta vội vàng đi tới, nâng cô lên, nhìn kĩ, thấy trán cô đang chảy máu thì kinh hãi hét lên: “Nhiếp Nhiên! Nhiếp Nhiên, cô không sao chứ?”
Tiếng hét của Dương Thụ làm cho những người bên ngoài cũng bị kinh động, Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn lập tức chạy vào đầu tiên.
“Trời ạ, cô chảy máu rồi kìa!” Ngô Sướng kêu lên thất thanh.
Nghe vậy, đám nam binh ngoài phòng cũng bất chấp tất cả, cả đám ùa vào.