Chương 799KỸ THUẬT LÁI XE CỰC ĐỈNH - SỰ BẤT THƯỜNG TRONG XE (2)
“Tôi không sao, em dừng ở ven đường một lúc đi.” Hoắc Hoành tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, bộ vest đen trên người giúp anh giấu đi vết máu, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy môi anh hơi tái nhợt.
“Anh chắc chắn chứ? Đến lúc đó chết thì đừng có trách tôi.” Nhiếp Nhiên dừng xe ở một góc đường khá khuất rồi đi thẳng ra khỏi xe.
Hoắc Hoành nghe thấy tiếng đóng cửa, nghĩ là cô đã đi mất rồi. Lúc này anh mới nghiêng người tựa vào lưng ghế, vẻ mặt cố giả vờ bình tĩnh lúc vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu nữa.
“Đã bị thương nặng như vậy rồi mà sao không đi bệnh viện?” Giọng của Nhiếp Nhiên vang lên bên ngoài cửa xe.
Hoắc Hoành kinh ngạc: “Sao em quay trở lại?”
Nhiếp Nhiên giơ cái túi trong tay lên, “Tôi đi mua ít băng gạc và thuốc cầm máu cho anh.”
Nói rồi, cô kéo cửa xe phía sau ra rồi chui vào bên trong.
Hoắc Hoành thấy cô cúi đầu bận rộn vì mình thì trong lòng vô cùng vui vẻ. Sau đi nguy cơ được giải trừ mà cô còn không rời đi, đây được coi là một sự tiến triển nho nhỏ giữa hai người bọn họ.
Mà Nhiếp Nhiên không biết suy nghĩ của Hoắc Hoành, cô chỉ hỏi, “Vì sao anh không tới bệnh viện?”
Hoắc Hoành cụp mắt, “Kẻ chủ mưu đứng sau vụ lần này chính là Hoắc Chử, tôi mà đến bệnh viện riêng của Hoắc thị thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.”
“Hoắc Chử?” Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh.
Hoắc Hoành cười yếu ớt, “Chính là con nuôi của Hoắc Khải Lãng, một tháng trước hắn mới khẩn cấp trở về từ nước ngoài để nhậm chức Phó tổng giám đốc của Hoắc thị.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy có lẽ Hoắc Khải Lãng đã ủ mưu từ trước, không có Hoắc Mân nên phải tìm một người khác đến để kiềm chế Hoắc Hoành.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, hơi có ý chế giễu, “Mới đi một Hoắc Mân đã tới một Hoắc Chử, anh cũng long đong quá nhỉ?”
“Chứ còn gì nữa.” Hoắc Hoành khá thản nhiên đồng ý với câu này, anh cười tự giễu, “Không biết lúc nào mới kết thúc nữa.”
Tiếng cảm thán này của anh làm Nhiếp Nhiên nhớ đến lời Lý Tông Dũng đã từng nói, anh đóng vai Hoắc Hoành này đã hơn mười năm rồi mà đến giờ vẫn còn chưa kết thúc. Rốt cuộc là còn phải chịu đựng bao lâu nữa anh mới có thể đường hoàng lấy thân phận thật của mình sống trên thế giới này mà không cần đeo mặt nạ nữa?
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nhiếp Nhiên không biết, đương nhiên cô cũng không cần biết điều ấy.
Cô và người đàn ông này đi trên hai đường khác nhau, anh có niềm tin của anh, cô cũng có lí tưởng riêng của mình.
Nhiếp Nhiên chuyển ánh mắt đến vai Hoắc Hoành, cô hỏi: “Vậy viên đạn này của anh phải làm sao bây giờ?”
“Trở về để A Hổ giúp tôi lấy ra là được.”