Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 627: Nuốt lời - Giết bọn họ (3)




Chương 626NUỐT LỜI - GIẾT BỌN HỌ (3)
Cô đặt bát đũa lên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Ý gì ạ?”

Y An Đức bị chỉ số thông minh của con gái mình làm lo lắng, căm hận nói: “Ý là bọn chúng không muốn để lộ thân phận! Bọn chúng sẽ không đánh cướp biển thay chúng ta!”

Lúc đầu phát hiện ra đám người này, ông ta đã từ chối nhưng không ngăn được sự cầu khẩn của Y Xá với mình. Hơn nữa, cô còn nói bọn họ là quân nhân, có thể cứu toàn bộ người dân trên đảo, lúc này ông ta mới mạo hiểm cho bọn họ vào, hơn nữa còn tìm người chữa trị.

Nhưng bây giờ bọn họ nói trở mặt là trở mặt, hiển nhiên đã đùa bỡn ông ta, khiến ông ta vô cùng tức giận.

“Không thể nào! Vừa rồi Kiều Duy còn nói với con rằng bọn họ phải thảo luận kĩ hơn chuyện đánh cướp biển.”

“Con không hiểu ý thảo luận kĩ hơn à? Tức chuyện này sẽ bị trì hoãn không kỳ hạn! Bọn chúng đang kéo dài thời gian!” Y An Đức thấy con gái mình đơn thuần như vậy thì giận đến nỗi không biết phải làm sao.

“Tộc trưởng, vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?” Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh cau mày, sốt ruột hỏi.

Lén đưa người vào đây đã là tội chết rồi, huống hồ còn là quân nhân, toàn bộ người trong tộc có thể sẽ vì vậy mà bỏ mạng.

Y An Đức suy đi nghĩ lại, cuối cùng nghiến răng trầm giọng nói: “Nếu bọn chúng không muốn giải quyết đám cướp biển này cho chúng ta, vậy giữ bọn chúng lại cũng không có ý nghĩa gì nữa!”

“Ba, chẳng lẽ ba muốn...” Y Xá nghe xong kinh hãi nhào tới, “Không, đừng! Bọn họ đều là người tốt, đừng như vậy!”

“Con không cần quan tâm đến chuyện này, con đi nghỉ ngơi đi.” Y An Đức hất tay cô ra, lạnh lùng nói.

“Không! Không được! Ba, ba đừng đối phó với bọn họ!”

“Đừng đối phó với bọn họ? Con không muốn ba đối phó với cái người tên là Kiều Duy đúng không!”

Y Xá bị nói trúng tâm tư, ánh mắt trở nên do dự, tay cũng từ từ buông ra, “Ba... ba... ba nói cái gì thế... con không hiểu...” Nguồn : we btruy en onlin ez.com

“Tốt nhất là con không hiểu thật!”

“Con...”

Y An Đức thấy con gái mình xoắn vạt áo, không nói gì, đau lòng nhưng lại không biết phải làm sao: “Con phải biết rằng Phất Lôi vẫn luôn muốn lấy con, nếu con có suy nghĩ gì không nên có thì toàn bộ người dân trên đảo sẽ mất mạng! Cho nên, tốt nhất con tự biết nên làm như thế nào đi!”

Y Xá ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt trở nên ảm đạm.

Đúng thế, Phất Lôi luôn có tâm tư với cô, luôn muốn cưỡng đoạt cô. Sau khi người dân trên đảo ra sức tranh đấu thất bại, ba cô chỉ có thể thỏa hiệp, dùng hôn nhân của cô để gìn giữ bình an ở nơi này.

Nhưng điều kiện là Y Xá phải tròn mười tám tuổi mới có thể gả. Không biết có phải Phất Lôi thích cô thật hay không mà lại đồng ý, hơn nữa còn hòa bình hữu hảo hằng năm sẽ mang một ít đồ ăn về. Có điều bọn chúng vẫn sẽ không bỏ qua cho những cô gái khác.

Mỗi lần bọn chúng trở về đều giống như là chốn địa ngục.

Tiếng cười của bọn chúng xen lẫn với tiếng khóc của con gái khiến trái tim người ta tan nát.

Y Xá mơ màng đi ra khỏi căn nhà gỗ, đi lang thang không mục đích hết vòng này đến vòng khác trên đảo. Năm nay cô sắp mười tám tuổi rồi, nhưng... cô thực sự không muốn gả cho cái đàn ông thô lỗ bẩn thỉu béo múp, miệng toàn lời thô tục đó một chút nào.