Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 615: Liên tục gặp tai nạn - Rơi xuống vách núi (1)




Chương 614LIÊN TỤC GẶP TAI NẠN - RƠI XUỐNG VÁCH NÚI (1)
“Dừng! Chẳng nhẽ mình còn nhát hơn một cô gái?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn bước chân như giẫm dưới đất bằng của Nhiếp Nhiên thì lầm bầm một câu, sau đó cũng đi theo.

Phía trước là dòng nước chảy xiết, lại không có lan can, trời thì đang mưa to, nhỡ trơn trượt phải làm sao?

Đây không phải là nói đùa đâu!

Nhưng nghĩ lại, kể cả bọn họ nghe lời Nhiếp Nhiên mà quay về thì sương mù đã che hết phương hướng rồi.

Dưới tình huống bước đi khó khăn thế này, bọn họ đứng tại chỗ nhìn những người đang dần mờ đi trong mưa với vẻ đầy lo lắng.

“Chúng ta làm thế nào bây giờ?” Một nam binh hỏi.

“Nghiêm Hoài Vũ nói không sai, chẳng nhẽ mấy người đàn ông chúng ta còn nhát hơn cả một cô gái? Chúng ta đi!”

“Đúng.”

“Đúng thế!”

Bọn họ vừa bám vách núi, vừa cẩn thận từng li từng tí chậm chạp tiến lên theo mấy người Nhiếp Nhiên.

Mấy nữ binh nhìn nam binh đều đi hết, cực chẳng đã hỉ đành kiên trì đi về phía trước.

Nhiếp Nhiên liên tục nghe được mấy câu “Cẩn thận!”, Nắm chặt!”, “Đi lên phía trước!” ở phía sau lưng, trong lòng khẽ thở dài.

Cô đã chọn chỗ nguy hiểm như thế này, vậy mà bọn họ vẫn đi theo.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“A!!!” Một tiếng hét kèm theo âm thanh tảng đá lăn xuống nước vang lên.

Toàn bộ đội ngũ lập tức dừng lại.

Nhiếp Nhiên quay đầu lại thấy trong đội ngũ có một nữ binh sĩ đang treo nửa người ngoài vách núi, hai nam binh đang cố sức kéo cô ta lên.

“Dùng sức!”

Nhiếp Nhiên nhìn thấy nữ binh đó không thể nào mượn lực để leo lên vì vách núi quá trơn. Hai chân cô ta không ngừng đạp vào vách núi, những hòn đá nhỏ liên tục đổ rào rào xuống.

“Không được, tôi không còn sức nữa, các cậu mau… Mau giúp tôi một chút…”

Hai nam binh liều mạng nắm lấy cô ta, cắn răng nói: “Cô dùng thêm chút sức nữa, nếu không chúng tôi không thể kéo cô lên được!”

Con đường này thật sự quá chật, ngoại trừ bên trái và bên phải thì những người khác chỉ có thể đứng xem, không thể tiến lên giúp đỡ.

Nữ binh đó dùng chân đạp vài lần rồi sau đó lắc đầu, “Không được, tôi thật sự hết sức rồi, mau kéo tôi lên đi!”

“Làm sao bây giờ, để lâu chắc chắc sẽ có vấn đề.” Hà Giai Ngọc nhìn tình huống nguy hiểm này thì lo âu nhìn sang Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, chị không có cách nào sao?”

Bị Hà Giai Ngọc gọi đích danh, trong nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.