Chương 607CHƯƠNG 607: XẢY RA CHUYỆN (4)
Năm phút sau, cô nhìn thấy Kiều Vũ Kiều được nhân viên cứu hộ nhấc dần lên cao, trông cô ta như một người chết rũ đầu ở giữa không trung.
Lần này trở về, hẳn là Kiều Vũ Kiều sẽ hoàn toàn bị đá khỏi đội dự bị.
Từ lúc rời khỏi máy bay đến bây giờ mới chỉ có khoảng ba, bốn tiếng thôi, đây chắc là lần xin cầu cứu nhanh nhất trong lịch sử nhỉ?
Với loại thành tích này thì ngay cả binh lính phổ thông cũng mạnh hơn cô ta.
Máy bay trực thăng đến và đi chỉ ngắn ngủi có mười lăm phút. Khi nó lại biến mất một lần nữa ở đường chân trời, Nhiếp Nhiên mới quay người đi về phía sâu trong rừng cây.
Mặc dù Hoắc Hoành quy định cho bọn họ một tuần để đến điểm cuối, nhưng cô vẫn muốn đến đó càng sớm càng tốt, ở điểm cuối cùng chắc chắn có canh nóng cơm nóng đang chờ đợi mình.
Nghĩ tới đây, bước chân của cô lại nhanh hơn một chút.
“Đi thôi.” Lý Kiêu nhắc nhở, rồi đi theo bước chân của Nhiếp Nhiên.
Những người còn lại lập tức lấy lại tinh thần, cũng vội vàng đi theo.
Bên trong rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng lại có sương mù theo gió bay lãng đãng tới khiến bọn họ thỉnh thoảng phải dừng bước để xác định lại phương hướng của mình, đề phòng bị đi vào lối rẽ.
Nhưng may là có Nhiếp Nhiên nhạy cảm với phương hướng, lại có thêm Lý Kiêu có trí nhớ tốt với những sự vật xung quanh, hai người họ phối hợp rất ăn ý nên đã mở ra được một “con đường máu”.
Vất vả đi ra khỏi sương mù, nhưng nghênh đón bọn họ lại là rừng cây và những bụi rậm cao chót vót.
Đi trong mảnh rừng bị che khuất ánh mặt trời, càng đi vào trong bọn họ càng cảm nhận được nhiệt độ đang dần dần hạ xuống, độ ẩm cũng càng ngày càng tăng cao.
“Nơi này ẩm ướt quá!”
Lý Kiêu nhíu mày, khí ẩm giống như nước thẩm thấu vào trong quần áo, lạnh ngắt, dinh dính, rất không thoải mái.
“Ừ, trời sắp mưa rồi.” Nhiếp Nhiên gật đầu, cũng nghiêm túc hơn.
Cô nhìn quanh một vòng, không có hang động để né tránh, cũng không có tấm chắn thiên nhiên, xem ra chỉ có thể tự mình xây dựng.
Hà Giai Ngọc theo sát ở phía sau, hỏi: “A? Chị Nhiên, làm sao chị biết?”
“Đần, nhìn sắc trời ấy, trời âm u xám xịt thế kia, chắc chắn là sắp mưa rồi!” Vệ sĩ số hai Nghiêm Hoài Vũ ở đằng sau lưng nhân cơ hội này mà dạy dỗ Hà Giai Ngọc.
Sắc trời đúng là một dấu hiệu, nhưng dấu hiệu rõ hơn chính là khí ẩm và mùi ở xung quanh.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Anh mới đần ấy!” Hà Giai Ngọc phản kích ngay.
“Nếu cô không đần thì làm sao ngay cả đến chuyện trời sắp mưa cũng không biết.”
“Anh!”
Thấy hai người này lại muốn cãi vã, Kiều Duy đành đứng ra giảng hòa, “Nếu trời sắp mưa thì chúng ta tránh mưa ngay tại chỗ đi, nơi này không có hang động vào trú được, vậy thì chỉ có thể tự đốn cây tạo thành chỗ trú thôi.”
“Không còn kịp rồi.” Xuyên thấu qua tầng tầng tán cây, Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời màu xám, mới chỉ qua có vài chục giây ngắn ngủi mà tầng mây nặng nề nãy vẫn còn ở xa nay đã cuồn cuộn bay đến.
Cô nhăn mày, “Không thể thoát khỏi cơn mưa này đâu, hoặc là tách ra tự tìm chỗ tránh mưa, hoặc là tất cả mọi người đội mưa tiếp tục tiến lên, mọi người tự chọn đi.”