Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 601: Đúng rồi đấy, tôi không muốn cứu cô (2)




Chương 600ĐÚNG RỒI ĐẤY, TÔI KHÔNG MUỐN CỨU CÔ (2)
“Nhưng cô ấy chỉ có một mình, tôi không yên tâm lắm.” Nghiêm Hoài Vũ lẩm bẩm.

Hà Giai Ngọc nói với vẻ chắc chắn: “Chị Nhiên không có việc gì đâu, tôi tin vào chị ấy.”

Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy khinh thường với cái cảm giác tự tin không thể hiểu nổi của Hà Giai Ngọc, anh ta hừ lạnh và nói: “Cô tự tin thật đấy nhỉ?”

Hà Giai Ngọc ngẩng đầu lên và nói như đó là chuyện đương nhiên: “Dĩ nhiên rồi, chị ấy là người thứ hai mà tôi sùng bái mà! Người có thể được tôi sùng bái đều không phải là người bình thường! Nếu ngay cả một tí sương mù này mà chị ấy cũng không tránh được thì quá uổng phí tôi vì chị ấy chạy một đêm rồi.”

Nghiêm Hoài Vũ ngắt lời: “Chúng ta đều cùng vì cô ấy mà chạy một đêm cả, cô nói cứ như chỉ có một mình cô chạy thôi vậy. Mà toàn bộ lớp chúng ta cũng đã vì cô ấy mà đứng cho tới trưa đấy!”

“Có phải anh nghe không hiểu điểm quan trọng không hả? Ý của tôi là chị ấy sẽ không khiến tôi thất vọng! Hiểu không hả?” Hà Giai Ngọc khinh bỉ liếc xéo anh ta, “Còn nói môn ngữ văn của tôi do giáo viên thể dục dạy, tôi thấy môn ngữ văn của anh chắc là do thầy toán dạy đấy.”

“Tôi nghe không ra điểm quan trọng chỗ nào, rõ ràng là cô nói chuyện tối nghĩa mới khiến tôi hiểu lầm đấy.” Nghiêm Hoài Vũ lập tức phản bác.

“Này, anh đi ị không ra phân thì cũng đừng đổ lỗi cho trái đất không có lực hấp dẫn được không hả!”

“Cái gì, cái gì mà đi ị không ra phân, cô con gái con đứa gì mà ăn nói thô lỗ như vậy!”

Xem ra có vẻ hai người kia lại muốn bùng nổ chiến tranh rồi.

Nhiếp Nhiên định rời đi nhưng lại đứng tại chỗ lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của bọn họ.

Cô thở dài một cái, thôi được rồi, coi như nể mặt cái ân tình bọn họ đã thay cô đứng cho tới trưa đi.

Cô đột nhiên hô to với đám người lớp 6 cách đó không xa: “Lý Kiêu, có phải cậu đang ở phía trước đội ngũ? Chỗ nào vậy?”

“Là Tiểu Nhiên Tử!” Nghiêm Hoài Vũ kích động, “Tiểu Nhiên Tử, cô còn sống chứ? Có làm không?”

Chính mình cũng đang ở vào hoàn cảnh này mà còn hỏi cô có sao không, anh ta vô tư thật đấy.

Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ khẽ lắc đầu rồi nói: “Tôi không sao.”

Nghiêm Hoài Vũ lập tức chạy về phía Nhiếp Nhiên, “Tốt quá rồi, cô đứng ở đấy đừng nhúc nhích, tôi tới tìm cô!”

Nhiếp Nhiên nghe được tiếng bước chân của anh ta thì vội vàng nói: “Anh mới nên là người đừng nhúc nhích, không lại đi vào lối rẽ bây giờ, thế thì sẽ hoàn toàn bị rời khỏi đội ngũ đấy.”

Kiều Duy ở đằng sau cũng vội vàng kéo Nghiêm Hoài Vũ lại, “Cậu nghe Nhiếp Nhiên nói đi, đừng lộn xộn.”

Lý Kiêu đứng ở phía trước lúc này mới lên tiếng: “Đúng, tôi đang ở phía trước đội ngũ, cậu đi về phía Tây Bắc.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Phía Đông chứ?

Nhiếp Nhiên nhìn bản đồ, không đúng, không thể nào là phía Tây Bắc được.

Giọng nói của Lý Kiêu hẳn là truyền đến từ phía bên phải của cô, mà bên kia rõ ràng là hướng Đông Bắc.

Xem ra bọn họ đã bị sương mù làm cho mất cảm giác phương hướng rồi.