Chương 573MUỐN ÔM MỘT CÁI - AI LÀM NGƯỜI ẤY CHỊU (4)
“Bị ai thấy cơ?” Tuy rằng anh ta nói rất nhỏ nhưng Nhiếp Nhiên vẫn nghe được.
Quân y khựng lại một chút, ấp úng đáp: “Bị tôi nhìn thấy chứ còn ai nữa! Mấy cô cậu có muốn cởi cũng phải về phòng rồi hãy cởi chứ, đứng ở cửa phòng Y tế không sợ bị tôi thấy à! Mau vào đây để tôi băng lại cho một lần nữa đi.”
Sau một hồi ép buộc, Nhiếp Nhiên nhìn cổ tay còn được băng bó dày hơn cả ban nãy thì thực sự nổi giận rồi.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Quân y, anh không thấy là quấn thế này hơi quá mức sao?”
Phải gỡ đến bao giờ mới hết đây hả trời?
Quân y nhìn kiệt tác của chính mình thì hơi chột dạ, trừng mắt với Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh, nói không rõ ràng: “Chẳng phải vì tôi sợ thằng nhãi này lại ngứa tay hay sao?”
“Chuyện đó liên quan gì tới tôi chứ hả, rõ ràng là cô ấy tự cởi ra mà.” Nghiêm Hoài Vũ nằm không cũng dính đạn, nhỏ giọng phản bác.
Quân y còn dặn dò Nhiếp Nhiên rất chân tình: “Lần này tuyệt đối, tuyệt đối không được tháo ra, biết chưa hả?”
Vẻ mặt nghiêm túc và cẩn trọng làm cho cô có cảm giác như mỗi lần nhận nhiệm vụ ở kiếp trước, lần nào chủ thuê cũng dặn dò cô như thế.
“... Tôi biết rồi.”
Sau khi nghe Nhiếp Nhiên cam đoan, quân y mới lại đưa cho cô tờ giấy nghỉ phép mà vừa rồi cô quên cầm theo, “Được rồi, mau cầm giấy xin nghỉ phép này đi tìm chính trị viên của các cô cậu đi!”
Mấy người lại lũ lượt kéo nhau đi ra khỏi phòng Y tế.
Nhiếp Nhiên nhìn giấy nghỉ phép trên tay mình, thấy phải có chữ ký xác nhận cho phép của chính trị viên thì tay cô không tự giác siết chặt lại. Cô sợ không giữ nổi cảm xúc của bản thân mà đánh chết anh ta mất.
“Tôi cảm thấy tay mình không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, không cần đến mức phải xin nghỉ phép.” Cô nói với vẻ thoải mái nhưng trong mắt lại tràn ngập sự tối tăm.
Kiều Duy nhìn cô, nói: “Lời này cô để dành mà nói với quân y ấy.”
Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ, với cái khí thế vừa rồi lúc anh ta quấn đến tận ba cuộn băng lên tay mình, cô chỉ sợ nói với anh ta xong rồi có khi cả người sẽ bị anh ta quấn như xác ướp, cuối cùng còn bị anh ta đá bay ra khỏi cửa mất.
Một lúc sau, cô đưa giấy xin nghỉ phép cho Kiều Duy: “Tay tôi đau, anh đi đưa giúp tôi đi. Đừng quên tay tôi đau là do anh hại đấy.”
Kiều Duy cười nhận lấy giấy nghỉ phép của cô, “Tôi nộp hộ cô cũng được thôi, nhưng tôi nghĩ, không phải cô bị chính trị viên phạt giam một đêm nên mới tức giận không muốn gặp anh ta đấy chứ?”
Hà Giai Ngọc kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ, em nghĩ dựa vào chuyện lúc nãy chính trị viên lao tới cứu chị thì chị phải hết giận lâu rồi mới đúng.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lúc này, Thi Sảnh cũng quay đầu lại góp thêm chân buôn chuyện, “Nhưng nhắc tới chuyện chính trị viên cứu cậu, tôi cảm thấy rất tò mò. Lúc chính trị viên ôm cậu, cậu có cảm thấy tim đập thình thịch không?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không.”
Giờ khắc này, cảm giác duy nhất cô có chính là muốn làm thịt anh ta.
“Không ư? Sao lại không có gì chứ? Chị có biết lúc mà chính trị viên ôm chị, có bao nhiêu nữ binh hâm mộ và ghen tị muốn chết không?” Hà Giai Ngọc gấp gáp đến mức giậm chân.
Nhiếp Nhiên vẫn tỏ vẻ không có cảm xúc gì, chỉ lắc đầu, “Tôi không biết.”